Hàn lão đệ?
Hoàng Bác lần theo mùi thơm đi đến sân thượng, nhìn thấy Hàn Trường Sinh đang nấu ăn ở phía trước mặt, kinh ngạc ngây người.
Hắn biết vị Hàn lão đệ này là người bị bệnh tâm thần lâu năm, nhưng có điều hắn chưa hề biết người anh em mới quen được lại biết nấu ăn.
Chỉ riêng cỗ mùi thơm thôi đã không kém mấy so với tay nghề của người bạn già Hoàng Lôi.
"Hàn lão đệ, đang nấu cơm à?"
"Không, đang tắm mà." Hàn Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn một chút, tiếp tục đảo muôi.
Hoàng Bác mông lung: "Cậu không phải đang nấu ăn đó sao?"
Hàn Trường Sinh bĩu môi,: "Anh biết rồi còn hỏi."
"Haha cậu được lắm!" Hoàng Bác không khỏi phì cười, giơ ngón tay cái lên: "Không để bụng nếu anh ăn chực bữa cơm chứ?"
"Rất để bụng, tôi không có chuẩn bị phần giành cho anh."
"Vậy thì tốt quá, bây giờ anh đi ăn chực liền thôi!"
Hoàng Bác cười hắc hắc, xuống lầu nhanh như một làn khói, nghênh ngang chạy đến gian khách sạn đối diện.
"Hoàng Bác ca..."
"Hai vị Hàn phu nhân, buổi tối tốt lành!" Hoàng Bác làm dáng chắp tay, không ngừng cười hắc hắc.
Hắn dĩ nhiên biết Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng trước đây chỉ gọi hai người bằng tên, bây giờ ngược lại có thể đổi cách xưng hô.
Hai nàng để cho Hoàng Bác vào, trong lòng có chút kỳ quặc.
Cách xưng hô Hàn phu nhân này, đây là lần đầu tiên các nàng nghe.
Nhưng lại không biết vì cái gì mà sự kháng cự vốn tưởng ở trong lòng lại một tí ti cũng không xuất hiện, thậm chí thay vào đó còn có chút ngọt ngào và được coi là chuyện đương nhiên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Hai người họ lắc lắc đầu, xua đi cái khuôn mặt đẹp trai trong lòng.
Các nàng chỉ có thể là Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, không thể là Hàn phu nhân được.
Hoàng Bác vui vẻ chạy tới sân thượng, ánh mắt dán thẳng ở trên bàn thịt bò xào lăn, "Hehe! Hàn lão đệ, một phần kia chắc hẳn là chuẩn bị cho Bác ca đúng không?"
"Không phải tôi nói không có chuẩn bị phần cho anh đó sao?" Hàn Trường Sinh không ngẩng đầu lên đáp lại một câu, động tác trên tay vẫn không ngừng di chuyển như cũ.
"Vậy cậu cũng quá không chú trọng đi, tôi đã mang rượu ngon tới tận cửa, nhưng ngay cả một miếng ăn cậu đều không cho, bại nhân phẩm a!" Hoàng Bác quơ quơ trên tay chai rượu trắng giá thành rẻ, bày ra bộ dáng tôi rất rộng rãi à nha.
Sắc mặt Hàn Trường Sinh tối sầm lại, nhìn bằng nửa con mắt xem thường, "Theo như ý của anh, tôi chỉ cần mang theo mỗi viên đậu phộng là có thể đến nhà anh ăn chực được một phen phải không?"
"Anh không ngại a, chỉ cần cậu không để ý thể diện nữa, tôi nhất định sẽ đem thức ăn cùng rượu ngon tiếp đãi cậu haha."
"..."
Hàn Trường Sinh khóe mặt giật một cái, thật lòng cảm thấy nếu so sánh không biết xấu hổ, có lẽ đối phương đã thắng.
Dẫu sao hắn chỉ là một người trẻ hai mươi tuổi, nếu bàn về da mặt dày, hiển nhiên là Vua Màn Ảnh Hoàng Bác này cao thâm hơn một bậc.
"Đại lão bà, đem hóa đơn ra cho vị ác khách đây, để tí nữa tính tiền." Hàn Trường Sinh hướng vào trong phòng kêu một câu với Dương Mật, rồi vẫn bận bịu tiếp tục nấu ăn, cũng không có nhắc tới đuổi người.
Ác khách tuy là ác khách, nhưng chung quy vẫn là khách.
Nếu thật sự không chuẩn bị thức ăn cho người ta, thì thật không xứng kết bằng hữu với họ.
Lời nói của Hàn Trường Sinh không hề được đáp lại, bởi vì ba người Dương Mật đều đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào dáng điệu hắn nấu ăn.
Dầu nóng hôi hổi, đổ hỗn hợp chất lỏng được khuấy bởi trứng gà vào trong nồi theo vòng tròn, chớp nhoáng tạo thành miếng bánh trứng hình tròn xoe. Lắc lắc chiếc chảo, trên tay dùng một ít lực, tiện tay xóc chảo vô cùng nhẹ nhàng.
Miếng bánh trứng tròn xoe bay lên rồi trở mình theo vòng cung, rơi thẳng tắp về vị trí ban đầu.
Xoẹt...
Hỗn hợp chất lỏng trứng gà trong nháy mắt bị dầu nóng nhiệt độ cao rán chín, hương thơm trứng gà nhanh chóng tràn ngập xung quanh.
"Anh còn thực sự không ngờ rằng tráng trứng gà thôi mà cũng có thể đẹp trai đến vậy, thậm chí chỉ mùi hương này cũng đã làm anh chảy nước miếng." Hoàng Bác nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắc đầu thở dài nói.
"Hì hì, anh ấy làm cái gì cũng đều đẹp trai như thế." Địch Lệ Nhiệt Ba hé miệng nở nụ cười, đôi mắt vẫn y nguyên đu đưa trên người chồng nhà mình.
Bất luận là nghiêm túc đọc sách hay kinh động thủ đô, hoặc nấu ăn, mát xa cho các nàng, tất cả đều đẹp trai không tả.
Ngay cả lệ hoen khóe mắt đêm đó, có thể phá hủy đi thứ nàng tự tin nhận là pháo đài kiên cố nhất, khiến cho nàng trực tiếp chìm đắm vào bên trong.
"Người này mặc dù có nhiều điểm khác không ổn, nhưng bàn về chuyện nấu ăn, tôi thực sự chưa thấy ai có thể vượt qua anh ta." Dương Mật nhàn nhạt mở miệng, và liền sau đó nhận thấy được hai đạo ánh mắt khác biệt lướt qua mình, tức khắc hiểu ra lời vừa mới nói gợi ra nghĩa khác.
Trên mặt hơi đỏ lên, như không có chuyện gì xảy ra cả nói: "Anh ta là người mang chủ nghĩa đại nam tử, tính khí còn cứng đầu đến chết, nói chuyện lại rất thẳng thắn, quan trọng nhất là hắn quá lười biếng."
"Mấy điều em nói đều là khuyết điểm của hầu hết nam nhân mà? Nhưng anh cho rằng tài nghệ nấu nướng của Hàn lão đệ chính là ánh sáng, xua tan đi hết thảy thiếu sót." Hoàng Bác lắc đầu, vẫn đứng về phe Hàn Trường Sinh.
Dứt lời, cả ba người bật cười.
Lão bà nói xấu phê phán lão gia, bằng hữu ở một bên bênh vực lại, đề tài này nghe có vẻ hơi quá quái lạ.
Tựa hồ hai nàng là bạn hắn, còn Hoàng Bác mới là vợ của Hàn Trường Sinh.
Sau khi cười xong, Địch Lệ Nhiệt Ba hiếu kỳ nói: “Bác ca, anh nói về quá trình quen biết với lão gia nhà em đi! Lấy tình huống hai người, trước kia hẳn đã quen rồi a?”
"Haha anh trước đây chẳng qua là nghe qua về Hàn lão đệ, quả thật không có quen cậu ta. Chẳng qua là hai người bọn anh gặp mặt trong rừng cây nhỏ hồi chiều, sau đó cùng nhau xem mấy con côn trùng đánh nhau... Tiếp nối là phát hiện hai bên rất hợp ý lẫn nhau..." Hoàng Bác kể về quá trình làm quen kỳ lạ buổi chiều, bản thân không nhịn được vui cười lên.
Hắn đi tới khu rừng nhỏ khi chiều khia không đơn thuần là quá nhàm chán, tại muốn tìm một góc yên tĩnh để học thuộc một chút lời thoại trong phim, rồi suy nghĩ nên diễn xuất ra sao.
Nào ngờ lại đi tới bên cạnh vị này, ma xui quỷ khiến thế nào lại cùng hắn xem mấy con côn trùng chiến đấu.
Bằng một cách thần kỳ khó giải thích, hai người đã trở thành bạn mới.
Dương mật và Địch Lệ Nhiệt Ba hai mắt nhìn nhau, cúi đầu cười không lên tiếng.
Mị lực của lão gia các nàng thật đúng là hết sức lợi hại, ngay cả vị Vua Màn Ảnh "đẹp trai không rõ ràng" cũng có thể mê hoặc.