Chương 22: Thật kém hiểu biết!

Trên dọc đường tán gẫu cùng nhau, tình bằng hữu giữa Hàn Trường Sinh với Hoàng Bác không hẳn là tiến triển vùn vụt, nhưng tối thiểu họ đã thực sự coi nhau là một người bạn mới.

Ấn tượng của cả hai về đối phương đều có chút thay đổi .

Trong mắt Hàn Trường Sinh, Hoàng Bác tuy rằng không đẹp trai, nhưng tính cách lại tương đối ôn hòa, không hề có dáng vẻ tự cao vì là đại minh tinh, thích tự hạ thấp bản thân mình xuống.

Mà trong mắt Hoàng Bác, người Hàn Trường Sinh này không có chút nào giống lời đồn bị bệnh tâm thần, nóng nảy.

Mặc dù chứng tự luyến của người này cao tới không ngờ, nhưng khí chất tao nhã lịch sự có thể nhìn qua là thấy.

Nụ cười mang theo hướng phong đạm vân khinh (1), nhàn nhã tùy ý, tựa hồ không màng đến bất kì điều gì cả.

Trong những người hắn gặp mà nói, người có tính cách giống vậy, căn bản là từ năm mươi tuổi trở lên.

Hơn nữa những người đó lúc còn trẻ cũng khá tranh cường háo thắng, thẳng vậy cho đến khi có sự nghiệp thành công, thì đã đến độ ngũ thập tri thiên mệnh (2), mới bắt đầu có sự thay đổi ở trên.

Hai ba mươi tuổi có được tâm tính như này, hầu hết một người cũng không có.

Việc này càng khiến hắn thêm lòng hiếu kỳ với người thanh niên vừa tròn hai mươi.

Quay lại trước cửa khách sạn của riêng mình, hai người chắp tay hướng về nhau, rồi không nói hẹn gặp lại bước vào trong.

Cái bộ dáng nhìn nhau cười một tiếng kia, rất có cảm giác "quân tử chi giao đạm nhược thủy" (3).

Trên sân thượng lớn lầu bốn, sau khi thấy một màn trước mắt thì Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Lão gia tiện nghi nhà mình quen Hoàng Bác?

Tại sao các nàng lại không biết?

Địch Lệ Nhiệt Ba thần bí hì hì nói: "Mịch Mịch, có cần hỏi lão gia rằng bọn họ làm thế nào quen biết không?"

Dương Mật lắc đầu, "Chúng ta dù gì cũng đã quyết định ly hôn với anh ta, cậu hỏi chuyện này để làm gì? Đây còn là chuyện riêng tư cá nhân của anh ta, anh ta không muốn nói thì cậu có cách nào khiến hắn chịu mở miệng?"

"... Được rồi, vậy thì không hỏi." Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, rút lại lời muốn nói.

Tất nhiên nàng có biện pháp đối phó với lão gia nhà mình, chỉ cần nũng nịu kiểu gì khiến hắn chịu không nổi liền có thể thành công.

Có điều nghĩ tới đứng trước nụ cười tà mị của lão gia nhà mình, nàng vẫn có chút không dám, rất sợ nếu làm nũng sẽ tự đem mình đâm đầu vào.

Dương Mật nói: "Việc quan trọng khẩn cấp nhất bây giờ là nghĩ ra cách để lão gia nấu cơm, nếu anh ta khkhông làm cơm nữa, hai ta sẽ ắt phải chết đói."

Địch Lệ Nhiệt Ba đáp: "Nhưng anh ấy khi ở nhà vẫn luôn nấu cơm, nên ở đây cũng có thể chứ?"

"Cái này phải nhìn xem thủ đoạn hai ta ra sao." Dương Mật nháy nháy mắt giảo hoạt cười một tiếng, thấy Hàn Trường Sinh đã xuất hiện ở cửa, liền chạy đạp đạp đạp tới.

Rồi kéo lấy cánh tay trái của đối phương, bĩu môi làm nũng: "Lão gia ~~ nô gia đói bụng."

Hàn Trường Sinh móc móc lỗ tai, bẻ gãy cái thanh âm rung động kia, hờ hững nhẹ giọng nói: "Đói bụng thì đi xuống lầu, lúc tôi lên đây, nhà hàng ở dưới đó đã có nhiều người ăn rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba bèn chạy qua, ôm lấy cánh tay phải nhõng nhẽo, "Nhưng đồ ăn dưới đó không có ngon, chúng tôi ăn không xuống được."

"Chuyện các người ăn không xuống, liên quan gì đến tôi?"

"Nhưng chúng tôi là vợ anh nha, vợ đói bụng, người làm chồng như anh không cảm thấy áy náy sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba phồng miệng, hai mắt chợt lóe lên, vẻ mặt nhỏ này biểu tình ra vẻ thật ủy khuất.

Tiện nghi cũng đã chiếm, còn không đổi một chầu mỹ thực ra, đây đúng thật quá hố Bảo Bảo đi mà.

Hàn Trường Sinh tầm mắt hạ xuống nhàn nhạt quét mắt qua, khóe miệng cong lên :"Tôi có sẵn mỹ thực, các người có muốn ăn không?"

Đôi mắt Địch Lệ Nhiệt Ba sáng rực lên, "Mỹ thực gì?"

"Loại mỹ thực này chứa nhiều nước, đường fructose, protein, chất béo, các loại enzym cùng muối vô cơ khác nhau, rất giàu các nguyên tố vi lượng như kẽm, magie, canxi, ăn rất ngọt và thơm."

Hai cô gái đầu đầy mê hoặc nhìn nhau, có chút bối rối.

Thức ăn gì có thể chứa nhiều chất dinh dưỡng như thế, các nàng làm sao chưa từng nghe nói qua?

Đang nghi ngờ, Dương Mặt chú ý thấy khóe miệng Hàn Trường Sinh lộ ra nụ cười tà mị, chợt nhớ ra người này trước đó đã nói ra những lời gì.

"Hàn Trường Sinh! Anh đủ rồi!"

Giậm chân bình bịch đi kèm với gương mặt đỏ bừng, nhe ra hàm răng trắng đều, hướng về phía cánh tay trái trực tiếp cắn lên.

“Tê! Dương Mật, cô lại cắn tôi!” Khóe mắt Hàn Trường Sinh giật giật, rút cánh tay phải đang được Địch Lệ Nhiệt Ba ôm, thẳng tay vung cú tát nhẹ hướng về Dương Mật.

Trong âm thanh véo von, Dương Mật kêu đau lên một tiếng, căm thù trừng mắt nhìn Hàn Trường Sinh.

"Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?"

"Cô dựa vào cái gì mà cắn tôi?" Hàn Trường Sinh trừng lại, vội vàng dùng tay phải xoa lên vết răng.

Miệng nha đầu này cắn cũng quá nặng, xém chút nữa là đã bị cắn chảy máu.

"Ai bảo anh nói lung tung về những thứ bậy bạ."

"Tôi nói bậy bạ cái gì?"

"Mới vừa rồi ..." Dương Mật đỏ mặt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh chính là đang chòng ghẹo (4) chúng tôi!"

“Cắt! Nói về chuối tây chẳng lẽ cũng bị coi là chòng ghẹo các người?”

"Chuối tây làm gì có nhiều chất dinh dưỡng như vậy!"

"Thật kém hiểu biết! Phần thịt bên trong quả chuối tây chứa 0,5% tinh bột, 1,3% protein, 0,6% chất béo, 11% đường phân, 1% hàm lượng tro, vitamin A, vitamin B, vitamin C, vitamin E, đã thế lại dồi dào phốt pho, canxi, kali, cùng nhiều nguyên tố vi lượng như kẽm, .v.v.., còn có cả pectin và nhiều chất enzim khác."

Hai cô nàng hơi khó tin, bèn lấy điện thoại ra tra cứu một phen, phát hiện ra dường như đều đúng hết so với những lời người này nói.

"Thế nào? Tôi nói rất đúng phải không!" Hàn Trường Sinh hé miệng cười một tiếng.

---o0o---

Chú thích:

(1). Phong đạm vân khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

(2). Ngũ thập tri thiên mệnh: có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời.

(3). Quân tử chi giao đạm nhược thủy: quân tử kết giao nhạt như nước lã, không có ý đồ gì cả nhưng cái nhạt của người quân tử sẽ dẫn đến thân tình.

(4). Chòng ghẹo: dùng lời nói hay cử chỉ không đứng đắn để đùa nghịch, trêu ghẹo.