Nhìn khung cảnh náo nhiệt của du khách cùng các nhân viên công tác, Hàn Trường Sinh liền đi xuống dưới.
Mặc dù hắn là một người không thích ồn ào, nhưng dù sao hắn cũng là một con người, tự mình giải sầu cũng là một thứ vui.
“Oa! Người này thật là đẹp trai a! Là vị minh tinh nào đây?”
“Anh ta đẹp trai như vậy, nếu là minh tinh thì chúng ta làm sao có thể không biết được, vì vậy nên chắc chắn không phải là minh tinh.”
“Bằng không thì chúng ta chụp cái ảnh với anh ấy đi? Về sau anh ấy sẽ thành danh, hẳn là một tấm ảnh chụp cũng rất đáng tiền.”
“Tớ thấy là cái thuộc tính ham tiền của cậu còn mạnh hơn cả thuộc tính mê trai nữa đó nha!”
“Tớ cũng không ngu, minh tinh đẹp trai cũng chỉ có thể ngắm chứ đâu có thể làm cơm ăn a!”
Trên đường đi, Hàn Trường Sinh thu hút vô số ánh mắt chú ý, có sợ hãi thán phục, có khinh bỉ, cũng có ước ao ghen tị.
Sống chung với bệnh tâm thần 20 năm, hắn đối với những ánh mắt này cũng không thềm quan tâm.
Còn đối với nhóm người bị mê muội vẻ đẹp trai của hắn, hắn chỉ nhã nhặn từ chối.
Hắn chỉ là một người ăn cơm chùa, cũng không phải đại minh tinh gì, tốt nhất là không nên tự dát vàng lên mặt.
Sau một hồi náo nhiệt, Hàn Trường Sinh lại muốn được ở trong không gian yên tĩnh.
Đi ra khỏi đám người, đi vào một khu vườn nhỏ, sau khi dạo được một vòng thì lại quay trở về.
Đang bước đi, bước chân bỗng dừng lại, nhìn về phía bên phải với ánh mắt mang theo chút tò mò.
Nơi đó có hơn trăm con kiến khá lớn màu đen, ở giữa chính là một con sâu xanh dài chừng 5cm.
Con sâu xanh này cũng rất bình tường, tất nhiên là không có gì đáng chú ý.
Nhưng nếu mà con kiến lại liều mạng chiến đấu với một con sâu xanh lớn, vậy thì đây là một cái hay để xem.
Số lượng lớn con kiến hợp thành một đoàn, dùng hàm trên sắc bén cắn xé sâu xanh.
Con sâu rau kia thì lại không ngừng lăn lộn, cong người, hòng giết chết đám kiến trên người.
Thế nhưng khả năng chịu đựng của loài kiến rất mạnh, lại thêm số lượng đông đảo, động tác nhạy bén, ngoại trừ mấy thành phần xui xẻo bị gãy tay gãy chân, phần lớn đều còn sức chiến đấu tốt.
Cộp...Cộp...Cộp...
Tiếng bước chân truyền đến, Hàn Trường Sinh chỉ nhìn qua một cái rồi lại tiếp tục quan sát cuộc chiến.
Người bước tới thân hình không cao, hơi gầy, nhìn qua cũng không phải người có sức mạnh, cho nên cũng không cần đề phòng.
Người kia nhìn Hàn Trường Sinh đang ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn qua hai phe đang chiến đấu kịch liệt, không ngờ lại cũng ngồi xuống xem bọn chúng chiến đấu.
Cuộc chiến căng thẳng kéo dài 30 phút, con sâu lớn kia cuối cùng cũng bị đàn kiến nho nhỏ đoàn kết cắn xé đến chết, biến thành chiến lợi phẩm để bọn chúng khuân về tổ.
Thấy đám kiến khiêng xác con sâu xanh đó đi, Hàn Trường Sinh liền đứng dậy duỗi lưng một cái.
Vừa muốn đi, người bên cạnh liền “ai u” một tiếng, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
“Này anh bạn, giúp tôi với, chân tôi tê không đi được.”
Hàn Trường Sinh đưa tay kéo người kia dậy, chờ cho đứng vững rồi mới buông tay.
“Chào anh bạn, tôi tên là Hoàng Bác, một diễn viên nhỏ, cảm ơn nhiều.” Hoàng Bác đưa tay ra phía trước, nở một nụ cười tràn đầy cảm kích.
“Hàn Trường Sinh, một cái nam nhân chỉ biết ăn cơm chùa.” Hàn Trường Sinh hòa khí bắt tay một cái, đáp trả bằng một nụ cười nhạt.
Hoàng Bác, hắn biết đây là một người được danh hiệu Vua Màn Ảnh.
Hoàng Bác đánh giá Hàn Trường Sinh vài lần, dựng lên ngón tay cái: “Thân thể của cậu cũng thật là tốt, ngồi xổm nửa giờ liền mà chân không bị tê.”
“Còn tốt.”
“Người ta nói cậu là người bị bệnh tâm thần thâm niên, nhưng nhìn cậu lại không giống cho lắm?”
“Sở dĩ gọi tôi là người bị tâm thần lâu năm là bởi vì lúc bình thường nhìn không ra, không ngờ anh lại là bệnh hữu (1) với tôi. Thực sự là hạnh ngộ, cùng vui cùng vui.”
Hoàng Bác miễn cưỡng nở một nụ cười, cảm giác lời này căn bản không thể rút lại.
Hắn ngồi xổm nửa tiếng ở đây đơn giản chỉ là vì nhàm chán mà thôi, căn bản là không có mắc bệnh tâm thần gì hết.
Chỉ về con đường nhỏ phía trước: “Cùng đi được chứ?”
“Có thể.”
“Cậu em ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Trùng hợp thật, tôi ở khách sạn ngay bên cạnh.”
Hàn Trường Sinh bĩu môi: “Không ở cùng một khách sạn mà cũng được coi là trùng hợp sao?”
Hoàng Bác cười khổ, nói: “Người anh em, cậu không biết nói như vậy sẽ không có bạn sao?”
Hàn Trường Sinh nhún vai: “Biết, nhưng không sửa được.”
“Có cá tính, tôi rất thích. Cậu từ giờ là bằng hữu của anh.”
“Anh thích cái tính cách này của tôi?”
“Không, tôi thích cái trường hợp không có bạn của cậu.”
“Hy vọng chúng ta sẽ không nói chuyện đến mức ngay cả bạn mới cũng không cần làm nữa.” Hàn Trường Sinh liếc mắt nhìn Hướng Bác đang nín cười, cũng nhìn không được cười to.
Xem ra không chỉ có miệng mình là tiện, vị này cũng không thua kém là mấy đi.
Hoàng Bác vung tay lên: “Chuyện này là không có khả năng, ưu điểm lớn nhất của tôi là lòng dạ rộng lớn.”
Hàn Trường Sinh lắc đầu, cãi lại: “Ưu điểm lớn nhất của anh là dáng dấp không đẹp trai!”
“Sai rồi, đặc điểm lớn nhất của tôi là đẹp trai...không được rõ ràng.”
Hàn Trường Sinh cong cong khóe miệng, lộ ra cái nụ cười soái khí để cho Hoàng Bác ước ao ghen tị, “Thật trùng hợp, ưu điểm lớn nhất của tôi là đẹp trai quá rõ ràng.”
“Hàn lão đệ, từ bé đến giờ tôi chưa thấy ai tự luyến đến mức độ như cậu.”
Hàn Trường Sinh mắc đầu, trịnh trọng nói: “Đó là do bọn họ không đẹp trai bằng tôi.”
Hoàng Bác ôm ngực, khuôn mặt đáng thương: “Tôi cảm thấy là chúng ta không nên tiếp tục thảo luận về cái vấn đề này, bởi vì mỗi lần cậu nói đến từ ‘đẹp trai' thì tim tôi liền bị cứa lên một phát, nói thêm nữa chắc là máu chảy thành sông, tôi biến thành xác khô.”
Hàn Trường Sinh bừng tỉnh, sắc mặt nghiêm túc nói: “Bác ca, vì an toàn cho tính mạng của anh, tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục thảo luận, nói như vậy không chừng anh sẽ đẹp trai một chút đó.”
Hoàng Bác chắp tay nói: “Cáo từ.”
“Không tiễn!”
---o0o---
Chú thích:
(1). Bệnh hữu: người chung phòng bệnh, bị bệnh giống nhau.