Trong ánh mắt kỳ quái của người khác, cả năm người bọn họ cùng nhau đi lên lầu bốn.
Ở trên lầu bốn khách sạn, có ba căn phòng Suite sang trọng, là 401, 402 cùng 403.
401 là của Dương Mật, 402 là của Địch Lệ Nhiệt Ba, và 403 là phòng của hai nữ trợ lý.
Còn Hàn Trường Sinh, không có.
"Hai người rốt cuộc là có ý gì? Dẫn theo tôi tới đây mà không có phòng nào dành cho tôi ở, định cho tôi ngủ ngoài hành lang sao?" Hàn Trường Sinh nhíu mày một cái, lời nói ngang tàng ngạo mạn, một chút tinh thần tự giác ăn bám cũng không có.
Mỗi tội Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều chịu được cảm giác này.
Hai cô nàng cười tươi rói đứng trước cửa phòng của mình, ngoắc ngoắc tay y như mèo thần tài, cười hì hì nói: "Chọn một trong hai, lão gia ngài có thể chọn, muốn phòng nào thì sẽ được ở phòng đó."
Dương Hiểu Hiểu cùng Lý Điềm Điềm quay sang nhìn nhau, không lên tiếng rồi trở về phòng của mình.
Hai vị chủ nhỏ muốn bắt đầu đại chiến hòng cướp lão gia, các nàng cũng không thể đứng ngoài nhìn được, để tránh việc cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao.
Hàn Trường Sinh quan sát hai căn phòng trái phải liền kề, không tìm thấy nổi cái cạm bẫy nào.
Cách bố trí của hai bên cũng giống nhau, đều rộng tầm khoảng 40m².
Có hai phòng ngủ ở bên trong và bên ngoài, đó là phòng ngủ chính cùng phòng ngủ phụ, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng biệt.
Ở chính giữa trung tâm là một phòng khách nhỏ, đồ điện gia dụng đều đầy đủ, tại sâu phía ngoài cùng còn có một cái sân thương lớn thường dùng để ngắm phong cảnh.
Trở lại về hành lang, quét mắt nhìn vào bộ dáng rung động lòng người của hai nàng, hờ hững nói: "Cho dù chọn cái nào mà nói, thì các người sẽ phụ trách làm ấm chăn sao?"
Hai cô nàng mặt đỏ hồng lên, hơi có chút ngại ngùng muốn khoét đi đôi mắt dê xồm ấy.
Bình thường còn hay nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, thế mà vừa mới ra khỏi nhà liền đã để lộ ra bản chất thật.
Dương Mật dùng tay uốn uốn tóc ở bên mái tai, véo lên đôi tai đang nóng hôi hổi, cắn môi nói: "Làm ấm chăn là chuyện không bao giờ, phòng của hai người bọn tôi đều là hai cái phòng ngủ, chúng tôi có thể nhường phòng ngủ chính cho anh, để cho anh hưởng thủ được đặc quyền của Hàn Đại lão gia."
"Không có người làm ấm chăn thì còn cái gì để cho tôi chọn." Hàn Trường Sinh liếc mắt, dứt khoát đi về hướng Dương Mật.
Dương Mật hé miệng cười một tiếng, lười biếng nói: "Chọn xong rồi ư?"
"Đã xong" Hàn Trường Sinh đẩy nhẹ vai của Dương Mật, trực tiếp đem nàng xoay chuyển, sau đó xô tới thẳng vào trong ngực của Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Mật Mật, phòng của cô đã bị tôi chiếm đoạt, cô cùng Địch Béo hãy ngủ chung một phòng đi!"
Dương Mật hít sâu một hơi, xóa đi nụ cười ngây ngô, hung dữ trừng mắt tên cơm chùa lão gia đã cướp phòng của nàng, "Anh dựa vào cái gì mà chiếm đoạt phòng của tôi?"
Hàn Trường Sinh nhướng mày: "Cô không phải nói cho tôi hưởng thụ đặc quyền của Đại lão gia sao? Con người tôi không quen với việc cùng phụ nữ ngủ chung một gian phòng, cho nên cũng đành để cho cô với Địch Béo ngủ chung."
"Anh... chẳng lẽ anh không thích phụ nữ?" Hai người các nàng run lên một chút, ánh mắt nhìn về phía chồng mình liên tục thay đổi không giống nhau.
Khó trách hắn luôn mở miệng là nam nữ thụ thụ bất thân, té ra bởi vì hắn là giới tính đó! Khó trách trước kia hắn liền lập tức đồng ý ly hôn, hóa ra hắn lại thích chuyện ấy!
Mặt Hàn Trường Sinh tối sầm lại, xém chút nữa là đã có một cú tát bay ra.
Hai người con gái này thế mà dám hoài nghi vấn đề giới tính của mình, thật sự là có gan lớn a!
Hít sau một hơi, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị: "Tôi có thích phụ nữ hay không, hẳn là hai người biết rất rõ."
Gò má đẹp đẽ của hai nàng bỗng chốc đỏ bừng, thiếu chút nữa là đã xoay người chạy đi mất.
Dương Mật lúng túng lấy tay che mặt, lúng tung đổi sang chủ đề khác: "Vậy tại sao anh lại giành phòng của tôi mà không phải phòng của Địch Béo?"
"Bởi vì phòng này là phòng 401, tôi lại thích số 1." Hàn Trường Sinh khẽ cười nhạt, nụ cười vẫn tà mị rung động lòng người như cũ.
"Đáng ghét!"
Hai cô gái lườm lườm về tên nam nhân thúi hay trêu ghẹo các nàng, đồng thời xoay người, ấn ấn vào gò má đang đỏ ửng rồi như một làn khói chạy thẳng vào phòng, gắt gao khóa chặt cửa phòng lại.
Mới vừa rồi trông hắn như Hoàng đế một phương, mỉm cười tà mị, các nàng có lẽ đã thật sự động lòng.
Nếu không phải hai bên đều ở đó, nói không chừng hai nàng đã liền dứt khoát đầu hoài tống bão (1).
Dương Mật sờ lên khuôn mặt nóng hổi tràn đầy collagen của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhắc nhỏ nàng cũng như tự nhắc nhở bản thân: "Địch Béo, chúng ta nhất định phải kiểm soát chính mình, tên kia bị bệnh tâm thần phân liệt, ngàn vạn lần không thể để rơi vào sự ôn nhu của hắn."
"Cậu yên tâm, tớ chắc chắn sẽ không." Địch Lệ Nhiệt Ba kiên định gật đầu, nhưng nội tâm lại khổ sở rất nhiều.
Nàng đã sớm rơi vào bên trong sự ôn nhu của đối phương, vậy còn cần phải có lần thứ hai hay sao.
"Cắt!"
Nghe được câu chuyện hai cô gái nói nhỏ, Hàn Trường Sinh ở bên ngoài gian phòng nhếch miệng.
Hắn đã nói hắn không là không còn bị tâm thần rồi mà, làm sao lại không có ai tin thế.
Duỗi người bước chân trở về phòng, nằm thẳng lưng lên trên chiếc chăn bông mềm mại được đi kèm cùng bộ chăn ga gối mới màu trắng.
Muốn nhắm mắt lại để ngủ, nhưng không thể nào chợp mắt được.
Hắn có một chút yêu nhớ nhà, bởi vậy nên ở chỗ địa phương mới lạ này có chút khó thích ứng.
Xoay mình ngồi dậy đi tới sân thượng, chuẩn bị thưởng thức phong cảnh nơi đây.
Nhờ vào lực lượng tinh thần tăng cường, thị lực của Hàn Trường Sinh đã được coi là cực tốt.
Khu vực cách đó không xa là sự kết hợp kiến trúc qua các thời kỳ Tần Hán, Đường Tống, Minh Thanh, tuy là hơi mơ hồ, nhưng có thể nhìn thấy đại khái.
Non xanh nước biếc cổ thành lũy, Đạo quan miếu chùa cổ Hoàng Cung.
Chắc hẳn nếu mình không cẩn thẩn vô tình xuyên qua nơi này, cõ lẽ sẽ thực sự tưởng rằng đây là thời cổ đại.
---o0o---
(1) Đầu hoài tống bão: ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.