Đối với Hàn Trường Sinh, hai nữ trợ lý rõ ràng đều rất tò mò, dù sao vị này cũng chính là chồng của bà chủ mình.
Nhưng mà các nàng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, chỉ khách khí kêu một tiếng “Chào Hàn tiên sinh”, liền không nói gì nữa.
Không người quấy rầy, Hàn Trường Sinh cũng được an tĩnh.
Hắn ngồi đọc《 Thất Huyền Cầm Tiến Hóa Sử 》trong khoảng thời gian nhàm chán này.
Mà đang khi hắn vừa đắm chìm vào trong kiến thức âm nhạc, bả vai phải bỗng nhiên đau xót, cảm giác quen thuộc truyền thẳng lên não.
Quay đầu nhìn lại, người cắn vào vai phải không phải Địch Lệ Nhiệt Ba thì còn là ai được nữa!
Không đợi Hàn Trường Sinh động thủ, Địch Lệ Nhiệt Ba liền tự nhả ra, còn như tên trộm xoa chỗ nàng vừa mới cắn, bày ra bộ dáng đau lòng: “Ui......Lão gia không đau chứ, em thổi cho ngài nha.”
Hàn Trường Sinh vuốt ve chỗ vừa mới bị cắn, đầu ngón tay ngưng luyện ra một tia Thanh Đế trường sinh khí, xóa đi dấu răng. “Đừng có mà giả mù sa mưa (1) với tôi, cái trò vừa đấm vừa xoa này không có tác dụng đâu.”
“Hừ!”
Địch Lệ Nhiệt Ba cứng cổ khoanh tay, mười phần ngạo kiều, “Ai bảo anh đánh tôi trước, đây là tôi trả thù mà thôi.”
“Cô đã cắn tôi rồi mà còn lí luận à?”
“Vậy anh nói xem, rõ ràng là mỗi người cắn một cái, dựa vào đâu mà đến lượt tôi lại bị đập một cái trước?”
“...” Hàn Trường Sinh cảm giác cuộc sống không tốt một chút nào.
Hắn bây giờ rất hối hận ký ước định nửa năm ăn cơm chùa, nên đổi thành một ngày thì tốt hơn.
Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, không cần nửa năm hắn liền bị Địch Béo làm cho tức chết.
Nhìn tiểu nha đầu ngạo kiều kia, tròng mắt xoay xoay, đưa tay trái qua bên sườn phải, chọc vào chỗ có máu buồn.
“Ha ha ha...... Đừng cù nữa, buồn quá.”
Địch Lệ Nhiệt Ba nắm lấy bàn tay đang tác quai tác quái, thân thể run rẩy.
Nàng sợ nhất chính là bị chọt lét, nhất là loại tấn công bất ngờ như này.
Hàn Trường Sinh cũng mặc kệ Địch Lệ Nhiệt Ba có sợ nhột hay không, ỷ vào khí lực lớn, dễ dàng thu hồi tay trái, đầu ngón tay lại chọc vào bên còn lại.
“Cô cũng biết buồn, chẳng nhẽ tôi không biết đau sao? Cô buồn chỉ là vấn đề nhỏ, còn tôi bị cắn rất đau đó.”
“Ha ha ha......Em sai rồi, lão gia em sai rồi, em sẽ không cắn ngài nữa.”
“Cô thật sự biết sai?”
“Ha ha ha......Biết, biết rồi! Lão gia, ngài hãy bỏ qua em đi! Em thật sự sai rồi.”
“Được rồi lão gia, anh đừng bắt nạt Địch Béo, cậu ấy biết lỗi rồi.”
Dương Mật nhẹ nhàng nói một câu, cánh tay phải trực kéo tay trái của Hàn Trường Sinh lại, không để hắn động thủ lần nữa.
Nhìn hai người hi hi ha ha đùa giỡn, trong nội tâm nàng liền chua chua khó hiểu.
Trực tiếp can ngăn hai người, vừa có thể làm đại tỷ một lần nữa, còn gián đoạn được hai người đùa giỡn.
Khuỷu tay trái của Hàn Trường Sinh vô tình chạm vào cái chỗ mềm mại, cứng nga ức một chút mới mất tự nhiên giật giật tay trái lại, cánh tay phải cũng bị Địch Lệ Nhiệt Ba kéo lại, kết quả là hắn không dám lộn xộn nữa.
Dương Hiểu Hiểu cùng Lý Điềm Điềm ở đằng trước nhìn 3 người gắn bó thắm thiết ở đằng sau, yên lặng lắc đầu.
Người ta còn nói bọn cưới nhau chỉ là do bị gài bẫy, bây giờ có thì có thể thấy rõ là ân ái đến đầu bạc.
Hơn nữa dáng vẻ ba người bọn họ, rõ ràng là chồng mạnh vợ yếu, căn bản cũng không phải là vợ mạnh chồng yếu như trong lời người ta.
Một đường không nói chuyện, thuận lợi đạt tới phi trường quốc tế ở kinh thành.
Mang kính râm đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, đây là trang phục khi mà Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba xuất hành.
Một đường thuận lợi, không có fan hâm mộ bao vây, vé máy bay của năm người cũng đều là khoang hạng nhất, rất dễ dàng lên máy bay.
Sau năm tiếng rưỡi, máy bay thuận lợi đáp xuống Ninh Thị.
Ra đến sân bay, hai chiếc xe Alphard đã chờ sẵn.
Hàn Trường Sinh nhìn lướt qua, trực tiếp ngồi lên chiếc Ford E350, đơn giản vì nói có không gian khá là rộng.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba không chút nghĩ ngợi, cũng đi theo hắn.
“Lão bản......”
Dương Hiểu Hiểu cùng Lý Điềm Điềm há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Hai chiếc xe Alphard chờ ở đây, không phải hai người muốn đùa nghịch hàng hiệu, mà là bởi vì hai người cấp bậc của hai người Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nhất định phải là mỗi người một chiếc Alphard.
Hai người cùng ảo một đoàn làm phim, nhưng thời gian quay phim lại không giống nhua.
Nếu mà dùng chung một chiếc xe Alphard mà nói, rất dễ dàng tạo thành ảnh hướng với hai người.
“Hiểu Hiểu, chị lái chiếc xe này, Điềm Điềm lái chiếc xe kia, bây giờ chúng tôi cũng không quay phim, cùng đi đến khách sạn là được rồi.” Dương Mật khoanh tay nhàn nhạt nói, mặt không thay đổi, đúng bộ dạng của một tổng giám đốc bá đạo.
Hai nữ trợ lý liếc nhau, một trước một sau lên xe Alphard, cùng nhau đi đến Tượng Sơn Ảnh Thị Thành, nơi đó là chỗ quay bộ phim《 Đời Đời Kiếp Kiếp 》của Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.
Sau một tiếng, hai chiếc xe dừng ở phía nam cách khách sạn Tượng Sơn Ảnh Thị Thành tầm trăm mét.
Cái này có khách sạn rất nhỏ, bốn tầng lầu, chỉ có 19 cái gian phòng, cũng chỉ là một cái khách sạn một sao.
Nhưng bởi vì đây là cái mới xây, nên bên trong rất là sạch sẽ.
Hơn nữa, Tượng Sơn Ảnh Thị Thành ở rất gần đoàn làm phim nên liền bao toàn bộ khách sạn này lại.
Mới tiến khách sạn, liền có không ít nhân viên công tác của《 Đời Đời Kiếp Kiếp 》 chào hỏi Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hàn Trường Sinh.
Trong lúc bọn họ chào hỏi Dương Mật, trong thái độ nhiệt tình còn xen lẫn một chút kính sợ.
Dương Mật không giống với Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti, cũng khác với Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng có công ty của riêng mình—— Mật Hành Thiên Hạ.
Mà Mật Hành Thiên Hạ lại là nhà đầu tư chính cho《 Đời Đời Kiếp Kiếp 》, cho nên Dương Mật cũng không chỉ là diễn viên nữ chính, đồng thời còn là người đầu tư cùng nhà sản xuất của bộ phim này.
Đây cũng chính là nguyên nhân thái độ đối xử của nhân viên đoàn làm phim đối với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thái độ khác nhau.
Hai người, một người là nữ tổng giám đốc bá đạo, một người là mỹ nữ diễn viên, địa vị rõ ráng là rất khác nhau.
Còn Hàn Trường Sinh, trong mắt bọn họ thì Hàn Trường Sinh giống hệt với suy nghĩ của mình, kẻ ăn bám. (Mặc dù nó là thế thật ^^)
Nam nhân ăn bám, đặc biệt dáng dấp lại còn quá tuấn tú, đây là thể loại nam nhân không được chào đón.
---o0o---
(1). Giả mù sa mưa: hiểu nôm na là giả điên, giả nai để dụ người ta sập bẫy, hay hiểu theo cái tên giả mù là tạo ra mây mù để làm mưa gây khó khăn một cách thầm lặng.