“Tích tích......”
Xe đưa đón Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti xuất hiện đầu tiên, sau đó bấm còi, lúc này bốn người các nàng mới xuất hiện.
“Lão gia, chúng ta phải đi rồi.” Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti đứng ở cửa nhìn người đang nằm xem TV, trong mắt đầy vẻ không muốn, còn suýt chút nữa nói là không muốn đi.
Hai chữ “Lão gia”, là xưng hô mới của bốn người họ đối với Hàn Trường Sinh.
Không quá thân mật như chữ “chồng”, lại có thể biểu đạt ra tính cách của này đại trực nam này, quả thực là cực tốt.
“Bái bai.” Hàn Trường Sinh không quay đầu lại, giơ tay lên một cái, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV, hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc gì, ngay cả nửa điểm ý tứ muốn đứng dậy cũng không có.
Lưu Ti Ti dậm chân, gắt giọng: “Anh không tiễn chúng tôi sao?”
“Cũng không phải sinh ly tử biệt, cần gì phải tiễn đưa, với lại chúng ta nửa năm sau liền không liên quan gì đến nhau nữa rồi.”
Đạp đạp đạp......
Lưu Ti Ti đạp giày cao gót thở phì phò chạy tới, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Hàn Trường Sinh, hung hăng cắn một cái vào bả vai.
“Tê......”
Bị tiểu nha đầu cắn vào bả vai trái, Hàn Trường Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, búng một cái vào đầu, cau mày nói: “Cô có phải là cún không thế! Cắn tôi làm gì?”
Lưu Ti Ti xoa chỗ bị hắn búng vào, sưng mặt lên trừng Hàn Trường Sinh, hầm hừ nói: “Tại sao lại cắn à, vợ của anh sắp phải đi rồi, vậy mà không tiễn được một chút, anh còn có phong độ của một người nam nhân không thể?”
Hàn Trường Sinh liếc mắt: “Cơm chùa tôi còn miễn cưỡng ăn, lấy đâu ra phong độ?”
“Tôi mặc kệ, anh nhất thiết phải tiễn đưa tôi đi ra ngoài, nếu bị người khác biết vợ chồng chúng ta không hợp, Vậy chẳng khác nào anh không tuân thủ hiệp ước.” Lưu Ti Ti tại nũng nịu lăn lộn trong ngực Hàn Trường Sinh, nên không để ý đến khoảng cách giữa hai người.”
“Được được được, tôi đưa tiễn cô, mau đứng dậy đi, không thì đừng trách tôi.”
Hàn Trường Sinh kẹp lấy chân, nhức đầu vỗ vỗ lưng giai nhân trong ngực.
Nha đầu này cũng quá không chú ý, đã nói nam nữ thụ thụ bất thân bao nhiêu lần rồi, làm sao vẫn không dứt khiêu khích hắn.
“Hì hì......”
Phát giác được không thích hợp, Lưu Ti Ti mặt ửng hồng đứng lên, trước tiên chỉnh lý tốt quần áo đối phương, lúc này mới chỉnh lý đồ đạc của mình.
Ba người Hàn Trường Sinh, Lưu Ti Ti cùng Đông Lệ Nhã ra đến cửa, bày ra tư thế vợ chồng son cùng hảo tỷ muội, theo thứ tự ôm nhau tạm biệt.
Đến Đông Lệ Nhã đứng ở đó, Hàn Trường Sinh mới ôm giả vờ xong, nha đầu này trực tiếp nhón chân lên, ấp úng cắn một cái lên bả vơi nơi vừa mới bị cắn.
“Cô......”
Khóe miệng Hàn Trường Sinh giật một cái, vỗ nhẹ lên đúng sau cái chỗ vểnh lên của người vừa cắn mình, khẽ quát: “Cô làm cái gì thế?”
Đông Lệ Nhã mặt ửng hồng trừng Hàn Trường Sinh, lý trực khí tráng nói: “Dựa vào cái gì chỉ có Ti Ti mới được cắn anh, mỗi người cắn một cái mới công bằng.”
Hàn Trường Sinh: “......”
Liếc qua Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đang nhìn chằm chằm mình, hắn cảm giác vai trái càng đau hơn.
Mẹ nó chứ thứ này mỗi người một cái được sao?
Hắn cũng không phải mannequin (ma nơ canh).
Thật muốn cắn, vậy thì cắn Gậy Kim Cô của hắn cũng được !
Đưa mắt nhìn hai người rớm nước mắt, lập tức thu hồi tay đang vẫy vẫy, vẻ mặt không muốn cũng biến mất trong nháy mắt.
......
Tích tích......
Tiếng còi vang lên, Hàn Trường Sinh đang đọc《 Thất Huyền Cầm Tiến Hóa Sử 》lập tức giật cả mình, theo bản năng che vai trái của mình.
Phát hiện hai người kia không có ý định đi đến, lúc này mới thở dài một hơi.
Hắn ngược lại là quên, lần này theo hai người vợ khác cùng ra ngoài, cũng không phải là đưa tiễn.
“Lão gia, giúp đỡ một chút, hành lý quá nặng.” Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ cái vali lớn bên người, vô cùng đáng thương nói.
“Xách không nổi còn mang nhiều đồ như vậy, hai người các cô không thể học Ti Ti cùng Nha Nha được à, làm gì mà mang nhệch như vậy?” Hàn Trường Sinh liếc mắt, nhận lấy vali lớn của Địch Lệ Nhiệt Ba, thuận tay cũng nhận vali của Dương Mật.
“Hai cậu ấy đi ra ngoài một tuần lễ có thể trở về, hai người chúng tôi thì phải quay phim, đi một lần là mấy tháng, có thể giống nhau sao?”
Dương Mật ủy khuất nói một câu, con mắt để ý tới vai phải của Hàn Trường Sinh.
Thừa dịp hắn không chú ý, bay thẳng vào trên lưng đối phương, cắn một cái xuống.
“Tê......”
Hàn Trường Sinh khẽ run rẩy, bộ não như muốn sụp đổ, nhưng Dương Mật không có nhả ra.
Ngón tay vừa bấm cái mũi nhỏ của giai nhân, khiến cho nàng phải không ngừng hé miệng thở dốc.
“Dương Mật đủ rồi nha! Nha Nha cùng Ti Ti phải chia tay nên mới cắn, vì cái gì cô cũng cắn tôi? Cho tôi cái lý do.”
Dương Mịch vuốt mũi mình, hùng hồn cứng cổ: “Chúng ta là một chồng bốn vợ, một người một miếng mới công bằng.”
Hàn Trường Sinh: “...”
Lại là cái lý do nhảm nhí này!
Các người không thể thay cái gì mới hơn được sao?
Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ở bên cạnh cũng muốn thử, liền dùng một bàn tay đánh vào mông.
“Anh làm gì vậy?” Địch Lệ Nhiệt Ba che lấy chỗ kia, ủy ủy khuất khuất trừng mắt nhìn Hàn Trường Sinh.
Hàn Trường Sinh nhẹ nhày nói: “Đừng cho là tôi không biết cô suy gì, thành thành thật thật đừng cắn tôi, bằng không đừng trách tôi cắn lại á.”
“Hừ! Chỉ biết khi dễ người ta! Anh chờ đó!”
Địch Lệ Nhiệt Ba thả một câu ngoan thoại, nghiêng đầu hầm hừ tức giận, thở phì phò đi lên xe thương vụ.
Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ghế lái và ghế phụ đều có người, Hàn Trường Sinh chỉ có thể ngồi ở hàng sau, bên trái là Dương Mịch, bên phải là Địch Lệ Nhiệt Ba.
Hai người ngồi ở ghế chính và ghế phụ đều là nữ, người lái xe mang theo kính là trợ lý của Dương Mịch, tóc ngắn ngang tai, tướng mạo phổ thông, tên là Dương Hiểu Hiểu.
Tay lái phụ là trợ lý của Địch Lệ Nhiệt Ba, dáng người cũng giống Địch Béo, nhìn qua cùng rất hợp, tên là Lý Điềm Điềm.