Hàn Trường Sinh nhìn một hồi, thấy Địch Béo mới chu môi rút tay về, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Tôi không phải bảo mẫu của mấy người, dựa vào cái gì mỗi ngày phải xoa bóp cho mấy người?”
“Nhưng anh là chồng của chúng tôi, xoa bóp cho vợ không phải thiên kinh địa nghĩa sao?” Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi nói.
Thấy thế, Hàn Trường Sinh lắc đầu: “Cô đã nói đến hai chữ vợ chồng có nghĩa là tôi sẽ xóa bóp cho mấy người, vậy có phải là mấy người cũng nên đấm vai bóp chân cho tôi không?”
Bốn người liếc nhau, đồng thanh nói: “Vậy có nghĩa là nếu chúng tôi đấm vai bóp chân cho anh, anh sẽ xoa bóp cho chúng tôi?”
“Giao dịch được xác nhận, đến đây đi!” Hàn Trường Sinh nghĩ nghĩ một chút gật gật đầu, trực tiếp nằm xuống ghế salon, chờ đợi người đến đấm lưng.
Bốn cô nàng hé miệng nở nụ cười, bắt đùa phân phối việc ai làm gì ở chỗ nào.
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật bóp vai, Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti bóp chân, mỗi người phụ trách một chi.
Xoa bóp, 4 người bỗng nhiên nở một trận cười vui vẻ, không khỏi tức cười ghé vào vai cùng đùi của người đang nằm.
Trằng diện 4 người vợ cùng phục thị một chồng, nhìn khá là quái dị.
Người chồng nằm ở giữa giống như một cái lão địa chủ, 4 người vợ này lại giống như những tì nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ấn tượng của bốn người bọn họ đối với Hàn Trường Sinh đã tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù người này mắc chủ nghĩa đại nam tử rất nghiêm trọng, nhưng không thể không nói là vẫn rất thân sĩ .
Nói nam nữ thụ thụ bất thân, vậy thì chắc chắn sẽ không chủ động chiếm tiện nghi, chỉ bị động bị bốn người chác nàng chiếm tiện nghi.
Mặt khác, hắn còn rất có tài, làm đồ ăn thì hình dung sao đây...ừm, “Trù thần cũng chỉ như vậy mà thôi”.
Kỹ thuật xoa bóp cũng cao vô cùng, chỉ cần bàn tay lớn ấm áp đó đặt lên trên bụng, vậy là đủ để cho người ta thoải mái.
. . .
Ngày thứ hai, Hàn Trường Sinh đang ngủ nướng lần lượt gõ cửa đánh thức, lúc này mới đi rửa mặt rồi bắt đầu cùng làm bữa sáng.
Hàn Trường Sinh lên men bột, Đông Lệ Nhã làm vỏ sủi cảo, Dương Mật làm sủi cảo, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Lưu Ti Ti chỉ có thể làm trợ thủ.
Sủi cảo gói kỹ, nước cũng đã sôi.
Sau một thời gian, cuối cùng những cái sủi cảo trắng ngà cũng đã nổi lên trên mặt nước.
“Hô hô......Thật nóng thật nóng, thế nhưng mà ăn thật ngon a.”
Địch Lệ Nhiệt Ba gắp trộm một cái sủi cảo, trong miệng hô hào là nóng nhưng vẫn quyết tâm không bỏ, cắn một miếng.
Mới ăn một nửa, Dương Mật liền cắn nốt, không còn lại gì.
“Dương Mật! Cậu dám cướp sủi cảo thịt bò của tớ!” Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ngơ, dậm chân hô to.
“Keo kiệt, trả lại cậu hai cái nhân trứng.”
Dương Mật gắp hai cái sủi cảo chay qua, bưng một bát bánh sủi cảo thịt bò chạy đi.
Mặc dù đồ chay cũng rất ngon, nhưng rõ ràng là cái bánh nhân thịt còn ngon hơn.
“Được rồi được rồi, bánh nhân thịt còn rất nhiều, đủ cho mấy người ăn xong mang đi theo.” Hàn Trường Sinh giữ chặt Địch Lệ Nhiệt Ba đang thở phì phò, lấy cho nàng một bát bánh nhân thịt nữa, vậy mới đủ làm cho tiểu nha đầu hộ thực an lòng.
Ăn xong......còn được mang đi?
Ánh mắt bốn người nhìn vào mấy đĩa bánh sủi cảo lớ trong lòng nổi lên một suy nghĩ khác.
Đông Lệ Nhã nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói với Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba: “Mật Mật, Địch Béo, hôm nay Trường Sinh tiểu ca ca đi cùng hai cậu đúng không?”
Địch Lệ Nhiệt Ba phồng lên miệng nhỏ ăn sủi cảo, hạnh phúc gật đầu: “Đúng vậy a.”
Dương Mật nhìn qua cái là hiểu được ý nghĩ của Đông Lệ Nhã, thản nhiên nói: “Cậu muốn mang theo nhiều sủi cảo.”
“Không sai, Trường Sinh tiểu ca ca ở cùng một chỗ với các cậu, ít nhất các cậu cũng có thể ăn được đồ ăn anh ấy làm, nhưng tớ cùng Ti Ti thậm chí còn không thấy được anh ấy, nên mang nhiều một chút cũng không sao chứ?”
Bị Dương Mật phát hiện ra suy nghĩ trong lòng, Đông Lệ Nhã thoải mái thừa nhận, còn có chút thông minh đem Lưu Ti Ti kéo vào cùng trận tuyến.
Lưu Ti Ti tự nhiên là mãnh liệt gật đầu, cũng lập tức làm bộ đáng thương.
Sủi cảo ăn ngon như vậy, không nhiều mang một ít sẽ rất thua thiệt.
“Nhưng tớ còn chưa ăn đủ.” Địch Lệ Nhiệt Ba chu mỏ một cái, nhưng dưới ánh mắt của Dương Mật, chỉ có thể từng miếng từng miếng ăn mỹ vị sủi cảo.
Dương Mật nghĩ nghĩ, nói: “Chỗ sủi cảo này vốn nên chia thành bốn phần, nhưng mà nể tình hai người các cậu sẽ không được ăn một thời gian dài, vậy thì sẽ cho các cậu thêm một chút, nhưng mà nếu lần sau tớ và Địch Béo cũng gặp phải trường hợp như này thì bọn tớ cũng phải được như vậy.”
“Có thể!”
“Thành giao!”
Bốn người vỗ tay, nhưng ánh mắt nhìn nhau đều có chút không đúng.
Bốn người vốn là bạn tốt, lại bởi vì kết hôn với người này nên mới ở cùng một chỗ, vốn là nên cùng nhau đoàn kết, sưởi ấm quan hệ mới đúng.
Nhưng hôm nay xem ra, có vẻ giống như bởi người này mà chia làm hai nhóm.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba là một nhóm, Địch Béo là một nghệ sĩ dưới cờ của Mật Hành Thiên Hạ, mà Mật Hành Thiên Hạ lại là công ty do Dương Mật mở, cho nên Địch Béo đối với Dương Mật giống như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó .
Còn lại Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti một nhóm, hai người thì lại không có quan hệ phụ thuộc.
Nhưng đừng nhìn Lưu Ti Ti lớn hơn Địch Béo vài tuổi, nàng vẫn là một đứa trẻ chưa có lớn lên, hoặc có lẽ là từ nhỏ được sống trong êm ấm, khiến nàng cũng giống như Địch Béo, cũng là cái tiểu nha đầu không có tim không có phổi.
Mặc dù Đông Lệ Nhã so Lưu Ti Ti không lớn hơn mấy tuổi, nhưng bởi vì đường đi khác biệt, nên suy nghĩ chín chắn hơn nhiều.
Vì vậy nên trong nhóm hai người này, Đông Lệ Nhã tạm thời nắm quyền nói chuyện.
Tình huống cổ quái duy trì 10 giây, sau khi Dương Mật mở miệng lại khôi phục lại vẻ cười cười nói nói như trước.
Bây giờ làm gì cũng vô vụng, dù sao nửa năm sau cũng phải ly hôn.