Chương 16: Cậu bá khí ầm ầm

Hàn Trường Sinh mặc kệ Dương Mật đang suy nghĩ lung tung cùng tam nữ ở bên cạnh nhòn không chớp mắt, nâng tay trái, xốc lên cái áo cộc của Dương Mật, lộ ra chiếc bụng trắng noãn.

Tay phải trực tiếp dán lên chiếc bụng trắng mềm mại trơn nhẵn, đem Thanh Đế trường sinh khí đêm qua miễn cưỡng tu luyện ra được vận chuyển tới lòng bàn tay, xoa xoa bụng Dương Mật theo hướng chiều thuận kim đồng hồ.

“Ân”

Thân thể Dương Mật khẽ run rẩy, trong miệng hừ ra một cái âm dài, tiếp đó nhanh chóng che miệng lại, sắc mặt đỏ bừng giải thích: “Tôi cẩm thấy rất thư thái nên mới kêu thành tiếng như vậy.”

“Biết rồi.”

Ba cô gái kia cùng nhau gật đầu, khóe miệng nở ra một đường cong.

Đều nói miệng nam nhân là gạt người lừa quỷ, nhưng lời cái người đang nằm trên ghế kia cũng không thể tin.

Vừa rồi vẫn còn đau, kết quả tay Hàn Trường Sinh xoa xoa vài cái thì không đau nữa ?

Có chuyện này sao?

Ngoại trừ thích bị gia hỏa này chiếm tiện nghi, không còn bất kỳ lý do gì khác!

“Không tin thì thôi!”

Chú ý tới ánh mắt khinh bỉ của tam nữ, Dương Mật khó chịu.

Nàng là ăn ngay nói thật có được hay không, tay của người này dường như có ma lực vậy.

Lòng bàn tay mang theo cảm giác nóng bỏng, trực tiếp xua tan cảm giác lạnh lẽo trong bụng , để cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng chỉ chốc lát sau, cảm giác nóng bỏng tiêu thất, cảm giác thoải mái cũng không còn.

Thất vọng mất mát mở mắt ra, nghi hoặc người kia đứng dậy, gắt giọng: “Trường Sinh tiểu ca ca, chuyện gì vậy?”

Hàn Trường Sinh ung dung đi đến phòng rửa mặt, âm thanh truyền đến: “Trị liệu cũng được rồi, cô trở về phòng dùng nước nóng tắm rửa, thay quần áo khác là được.”

“Nhưng người ta không muốn nhúc nhích.”

“Hì hì, Mật Mật tiểu tỷ tỷ, không muốn nhúc nhích cũng phải nhúc nhích.” Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ chỉ quần Dương Mật, thấp giọng nói: “Cậu bá khí ầm ầm .”

Có ý tứ gì?

Dương Mật ngồi dậy cúi đầu nhìn xuống, mặt liền đỏ thành quả táo.

Nàng mặc một chiếc quần màu trắng, bây giờ đã có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ.

Cắn môi lẹt xẹt lẹt xẹt chạy về phòng, xuy xuy cười mấy lần.

Mặc dù bộ dáng của tên kia rất là thờ ơ, nhưng lại là bắt mạch, lại chữa bệnh, lại nhắc nhở, rõ ràng rất quan tâm mình đó nha.

. . .

Nhìn Hàn Trường Sinh đã quay trở lại, Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti trực tiếp ngồi ở hai bên trái phải níu lấy cánh tay của hắn: “Trường Sinh tiểu ca ca, chúng ta cũng muốn được xoa bụng.”

“Các cô lại không đau bụng, xoa làm cái gì? Lại nói, đó là chữa bệnh, không phải xoa bụng.”

Lưu Ti Ti lắc lắc tay Hàn Trường Sinh, bĩu môi làm nũng nói: “Không nha không nha, tôi cũng muốn chữa bệnh, người ta cũng đau bụng.”

“Đúng, bụng người ta cũng rất đau đó.” Đông Lệ Nhã cắn môi, ngượng ngùng đem bàn tay to kia dán lên trên bụng của mình, rõ ràng là muốn cho đối phương chiếm tiện nghi.

Thấy thế, Địch Lệ Nhiệt Ba không có chỗ nũng nịu bổ nhào lên lưng Hàn Trường Sinh, ôm cổ hắn nũng nịu, ngay cả cái gì đó ép lên người cũng mặc kệ.

4 người đều là vợ của người này, dựa vào cái gì chỉ có Mật Mật được xoa bụng, phải đối xử công bằng chứ.

Bị kẹp ở giữa ba người con gái, Hàn Trường Sinh lập tức bị ba loại mùi thơm vây quanh, như lan tự xạ, giống hoa nhài lại giống hoa hồng, thấm vào ruột gan.

Hai cánh tay, phía sau lưng đều là cảm giác mềm mại, cảm giác thoải mái truyền vào não hải, cơ thể lập tức có phản ứng.

Mất tự nhiên khom người, nhạt nhìn ba người họ: “Tôi đã nói là nam nữ thụ thụ bất thân, muốn xoa bụng thì nằm sấp, lại tiếp tục nữa, đừng trách tôi động tay động chân.

Hì hì......

Ba cô gái le lưỡi một cái, sắc mặt đỏ bừng chạy đến trên ghế salon nằm xuống, bày ra bộ dáng người ta thật mệt mỏi.

Hàn Trường Sinh xoa xoa đôi bàn tay, lại không lãng phí nhiều Thanh Đế Trường Sinh khí.

Ba người các nàng thuần là không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, không phải chữa bệnh,

Nhìn qua ba người nằm trên ghế salon, hỏi, “Ai trước?”

“Tôi!”

Ba người đồng thời nhấc tay, sau đó liếc nhau, quyết định chơi kéo búa bao để quyết định thứ tự.

Kết quả cuối cùng, Lưu Ti Ti thứ nhất, Đông Lệ Nhã thứ hai, Địch Lệ Nhiệt Ba cuối cùng.

Dương Mật tắm xong đi ra, tay phải Hàn Trường Sinh cũng vừa vặn dán trên bụng của Địch Béo.

Nha đầu này cũng rất không thành thật, vừa được xoa bụng vừa ríu rít nói chuyện.

Cái gì mà "tay của anh thật ấm", cái gì mà "anh làm thật thoải mái", cái gì mà "nếu mỗi ngày đều được như này thì thật tốt".

Thấy vậy tình huống, nhìn qua hai người Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti, Dương Mật làm sao không biết ba người này cũng đều được hưởng đãi ngộ giống như mình.

Nghĩ đến cái bàn tay khi hồi xoa xoa cho mình mà bây giờ lại đang xoa xoa lên bụng ba người khác, Dương Mật lập tức trong lòng chua chua, khá là bực bội.

Khó chịu bước nhanh đi tới, ba một cái đánh lên chân Địch Lệ Nhiệt Ba, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hàn Trường Sinh: “Địch Béo, kỳ kinh nguyệt của cậu còn chưa tới nha!”

“...Tới trước thời hạn.” Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba tránh né một chút, cứng cổ cưỡng từ đoạt lý.

“Cậu ấy không có trước thời hạn, Trường Sinh tiểu ca ca tất nhiên là nhất thanh nhị sở, Trường Sinh tiểu ca ca, có phải hay không?” Dương Mịch đem thân thể dán lên lưng Hàn Trường Sinh, ngượng ngùng làm nũng.

“Mấy người đấu võ mồm đừng lôi tôi vào.” Hàn Trường Sinh khẽ nhíu phía lông mày, vỗ chân Địch Béo một cái, “Một người 10 phút, có thể đứng dậy rồi.”

“Hì hì......”

Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì xoay người ngồi dậy, trực tiếp đem cánh tay phải của Hàn Trường Sinh kéo lại, dịu dàng nói: “Trường Sinh tiểu ca ca, mỗi ngày tôi muốn xoa bụng một lần, có được hay không?”