Chương 15: Thức ăn có độc

“Ô ô......Thơm quá! Mật Mật, cậu đừng có cướp thịt bò của mình!” Địch Lệ Nhiệt Ba ăn thịt bò xào lăn trong miệng, nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay Dương Mật.

“Ăn một miếng thịt bò thì thế nào? Cũng không phải cậu làm, quỷ hẹp hòi!” Dương Mật liếc mắt, nói một câu rồi bỏ thịt bò vào trong miệng.

Vừa tươi vừa ngon lại không có mùi tanh, vừa vào đến miệng lại cảm thấy ngọt ngọt, đây là món thịt bò ngon nhất từ trước đến giờ.

“Gì mà một miếng, cậu đã ăn năm miếng rồi, không phải cậu không thích ăn thịt sao?” Địch Béo phồng miệng, xòe ra năm ngón tay, bộ dáng thực sự rất khả ái.

“Tớ nói là không thích ăn, không nói có nói là không ăn.” Dương Mật gắp một gắp rau cho Địch Lệ Nhiệt Ba: “Ăn ít thịt nhiều rau, như vậy mới tốt.”

“Tớ thích ăn thịt, không thích ăn rau.”

Địch Lệ Nhiệt Ba ủy khuất lầm bầm một tiếng, không vui ăn miếng rau cải xào.

Rõ ràng buổi sáng đã nói rồi, nàng có thể ăn một nửa số thịt bò.

Kết quả là bây giờ ăn không được nổi 1⁄4, còn lại hơn phân nửa đều bị hai người không thích ăn thịt là Mật Mật và Ti Ti cướp mất.

Đông Lệ Nhã liếc mắt nhìn đĩa thịt cừu trước mặt, lại nhìn một mắt nhìn Hàn Trường Sinh nhìn có vẻ chậm rãi nhưng thực tế tốc độ ăn lại rất nhanh, vội vàng kẹp thêm mấy đũa.

Vốn là nàng cũng được phân một nửa đĩa thịt cừu, nhưng mà hai cái tiểu chỉ kai lại nói không giữ lời, đã ăn rất nhiều .

Mỹ vị trước mắt, bốn người họ cũng không cãi nhau được nữa, cúi đầu vội vàng ăn ăn, ngay cả chỗ nước canh cuối cùng cũng bị Địch Béo chan mất.

“Ợ......”

Cơm trưa xong xuôi, bốn nàng vẫn rất không có hình tượng, nằm xõng xoài trên ghế salon.

Thậm chí chân của Địch Béo còn vắt lên trên đùi Hàn Trường Sinh.

Về đến nhà, 4 người cấc nàng liền đổi lại quần áo ở nhà.

Hơn nữa còn rất thống nhất, đều là áo cộc và quần đùi, vóc người có lồi có lõm toàn bộ đều hiện ra ở trước mặt Hàn Trường Sinh.

Hàn Trường Sinh gõ gõ đè lên cái chân trắng ngà của Địch Béo, nói nhẹ: “Thành thật một chút, nếu cô vẫn còn tiếp tục, cận thận tôi á.”

“Vậy phải xem anh có dám không .”

Địch Lệ Nhiệt Ba mạnh miệng lầm bầm một câu, bại lui dưới ánh mắt đầy uy hiếp.

Thành thành thật thật co đôi chân lại, bĩu môi, trong lòng tức giận bất bình.

Nàng chính là một cái mỹ nữ Bảo Bảo, người nam nhân nào nhìn thấy nàng lại không muốn che chở?

Ngoại trừ vị đại trực nam này, quá khi dễ bảo bảo!

“Ai u.”

Đang xem TV, Dương Mật bỗng nhiên che trong bụng, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Ba người chị em còn lại cuống quít đứng dậy: “Mật Mật, cậu sao vậy?”

Dương Mật nín miệng, làm bộ đáng thương nhìn xem Hàn Trường Sinh: “Bụng tôi đau quá.”

“Chẳng lẽ ăn đồ ăn có độc? Không phải là anh muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?” Địch Lệ Nhiệt Ba mở to mắt sợ hãi nhìn Hàn Trường Sinh, mà Đông Lệ Nhã cùng Lưu Ti Ti cũng không khác gì.

Các nàng cũng ăn cơm trưa, lại còn gấp đôi bình thường, trúng độc lại càng nhiều.

“Có độc cũng trước tiên cũng hạ độc chết cô.” Hàn Trường Sinh trợn trắng mắt nhìn Địch Béo ăn nói lung tung, duối tay ra nói với Dương Mật: “Đưa tay cho tôi.”

Dương Mật sững sờ: “Làm gì?”

“Bắt mạch.”

“Anh biết xem bệnh?”

“Nói tóm lại là có đưa tay hay không? Cần xem bệnh không? Không thì tự đi bệnh viện.”

“Có!”

Dương Mật chu mỏ một cái, đưa tay ra nắm lấy bàn tay lớn của Hàn Trường Sinh.

Nàng bây giờ là một cái bệnh nhân, nói chuyện không thể biểu hiện thái độ một chút được sao?”

Nhưng mà tay của tên này cũng thật là ấm áp, hơn nữa rất mềm, so với tay nàng còn mềm hơn.

“Bảo cô đưa cổ tay, cô nắm tay tôi làm gì?”

Hàn Trường Sinh vỗ cánh tay của Dương Mật, sau đó đưa tay ra bắt mạch.

Sau 3 phút, hắn lông mày nhíu một cái: “Hôm này là kỳ kinh nguyệt?”

Dương Mật cắn môi, sắc mặt hồng hồng ừ một tiếng, lại kinh ngạc nhìn người nam nhân đang rất nghiêm túc kia.

Mặc dù cái này có chút khó xử, nhưng cái này không trọng yếu.

Trọng yếu là người này thật sự có thể biết được tình huống hiện tại của nàng, mà không phải là muốn chiếm tiện nghi.

“Kỳ kinh nguyệt đến sao không nói sớm.”

“Sớm nói có tác dụng gì?”

“Nói sớm, không ăn dưa leo cũng sẽ không đau như vậy.” Hàn Trường Sinh nhẹ nhày nói, tựa hồ Dương Mật là một cái bệnh nhân mà không phải vợ hắn.

Rút tay ra, đẩy Dương Mật nằm xuống: “Nằm ngửa.”

“Anh muốn làm gì?”

Dương Mật hai tay ôm vai, đôi chân rút trong ngực, phòng bị nhìn Hàn Trường Sinh.

Không phải là người này muốn cưỡng ép mình làm cái gì đó ở đây chứ?

Có ba người Địch Béo đều ở bên cạnh nhìn, trước mặt mọi người làm gì đó cũng quá mắc cở.

Ai nha!

Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Không phải là nên phản kháng kịch liệt sao.

“Xoa bụng cho cô, đỡ cho cô kêu nhiều ảnh hướng tới tôi đang xem TV, nếu không muốn thì tự đi mà chườm nóng, hoặc không thì đi bệnh viện.” Hàn Trường Sinh nhìn mặt Dương Mật đỏ lên không rõ lý do, chậm rãi xoa nóng bàn tay.

Dương Mật nhìn ba người chị em của mình hai bên trái phải, ngượng ngùng nằm thẳng ra, hai con ngươi trừng trừng nhìn chằm chằm khuôn mặt soái khí càng ngày càng gần.

Nằm từ dưới nhìn lên, càng dễ dàng thấy rõ thân hình cao lớn, loại cảm giác này khiến tim nàng đập nhanh.

Ba người Địch Béo liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn lên người Hàn Trường Sinh cùng Dương Mật, trong mắt thoáng hiện lên vị chua không hiểu.

Lúc trước Mật Mật nói phải đề phòng người này một chút, hiện tại thì tốt rồi, nghe lời nằm im, mặc cho làm gì thì làm.

Cái này còn đề phòng cái rắm!

Có khác gì lấy thân báo đáp?