Sáng sớm tinh mơ, còn chưa đến 7 giờ mà cô bé nhà họ Lâu lại mang đồ ăn tới?
... Mới có hai ngày mà bây giờ đã là lần thứ hai rồi!
Lại còn không phải tùy tiện đưa, mình chỉ vô ý nhắc tới mà người ta đã nhớ kỹ, cố ý dậy sớm làm món ăn hương vị quê nhà cho mình.
Trong lòng cảm thấy hơi phức tạp, chị Ngô hơi há miệng nhưng lại không hề vui vẻ như ngày hôm qua: "... Cảm ơn Tiểu Lâu, em có lòng quá."
Chị hơi đỏ mặt, vội vàng cúi xuống nhặt một túi trái cây, chọn mấy loại quả giá không rẻ như táo Sơn Đông, nho đen, kiwi rồi nhét vào tay Lâu Ninh.
"Nếu em không nhận thì chị cũng ngại ăn bánh bao của em." Chị Ngô còn cố ý nói thêm một câu.
Nhận lấy túi trái cây, Lâu Ninh ôn hòa đồng ý:
"Vâng."
"Thật ra, hôm qua không phải chồng chị không muốn ăn, mà là vì thấy mấy tin tức xấu về Sơn Đông nên mới không thoải mái." Chị Ngô nhớ tới chuyện ngày hôm qua, giải thích.
Nhưng anh Ngô nói không ăn, đến buổi chiều chị đến sau tiệm thì thấy chén đã trống không, sạch sẽ đến mức không còn chút nước tương thừa.
Quan trọng là, bánh bao cũng ít đi một cái, có lẽ là chấm ăn với tương.
Chị cười trộm, cố ý khơi chuyện: "Ai nói không ăn vậy."
Đàn ông thích mặt mũi nên nghe vậy thì mặt đỏ lên, lầm bầm không nói gì.
"Là vì chuyện thi cử sao?"
Lâu Ninh hơi ngây thơ, trong tiệm của nguyên chủ cũng có một cái Tivi nhỏ, bình thường cô làm việc trong bếp cũng sẽ nghe được vài tin, trong ấn tượng của cô đúng là có chuyện như vậy.
Thi đại học chẳng khác nào mấy kỳ thi làm quan ở đời trước, rất quan trọng với các học sinh.
"Đã giải quyết xong rồi." Chị Ngô gật đầu: "Trên mạng cái gì cũng có, anh Ngô rất để ý."
"Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân, trong lòng em, chị và anh Ngô đều là những người anh người chị tốt."
Không phải chỉ là vài câu an ủi, những gì Lâu Ninh nói đều là lời nói thật, trong tay cô còn đang cầm túi trái cây nặng trĩu. Vợ chồng nhà họ Ngô bán trái cây rất tiết kiệm, thậm chí có thể nói là keo kiệt nhưng lại không ham những món lợi nhỏ.
"Vì vậy, chắc là quê hương của anh chị cũng là một nơi rất tốt." Cười nói xong, Lâu Ninh lại cảm ơn một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Trời còn rất sớm, đường phố vắng vẻ. Lúc ra ngoài Lâu Ninh không thay quần áo ngủ bằng bông đang mặc trên người, quần áo in hình caro nhỏ màu xanh da trời, chất liệu dày dặn, chân còn đi đôi dép hình thỏ bông.
Cô có một mái tóc mềm mại màu đen, lúc xoay người rời đi nhìn rất trẻ trung.
Lúc này chị Ngô mới nhớ tới, cô bé nhỏ nhắn, một mình lăn lộn, tính tình lại ôn hòa này thực ra mới chỉ đầu hai mươi.
Nghĩ đến chuyện cô bé không cha không mẹ, chị lại cảm thấy hơi hụt hẫng, đến lúc ăn bánh bao với mùi vị quen thuộc cũng hơi ngơ ngác, lần này đến lượt anh Ngô khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy, không phải bánh bao rất ngon sao."
"Nghĩ đến lúc còn nhỏ, nghĩ đến con trai."
Lúc còn nhỏ tuổi, nhà chị rất nghèo, bánh bao đầy thịt như này thì chỉ có lễ tết mới được ăn. Đứa nhỏ ôm cái bánh bao lớn không khác gì chậu rửa mặt, cái bánh bao vừa lớn vừa thơm, ngon gấp mấy trăm lần bánh bột bắp hay dưa muối, củ cải muối.
Nhà anh Ngô có hai người con trai, một người làm ở nhà máy nước, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất lộn xộn, người còn lại đi học ở trường 211 xa xôi, để tiết kiệm chi phí đi lại mà mấy tháng mới về nhà một lần. Hai anh em đều là động vật ăn thịt, lúc còn bé cũng thích ăn bánh bao Giao Đông nhất, nói là có rất nhiều thịt, ăn rất no.
"Chồng à, gần đây Tiểu Lâu thân thiết hơn với chúng ta nhiều," Chị Ngô đột nhiên nói: "Có phải là con bé nhớ cha mẹ không?"
"Con trai của chúng ta ở bên ngoài, tốt xấu gì vẫn còn hai anh em giúp đỡ nhau, còn con bé chỉ có một mình, lại còn là con gái. Sau này phải quan tâm người ta nhiều một chút."
Bánh bao vị quê hương còn chưa ăn xong, chị Ngô còn đang nói dở, trước cửa quán mì nhỏ nhà họ Lâu đột nhiên vang lên tiếng ồn.
-- Xảy ra chuyện rồi!