Điểm khác biệt lớn nhất giữa bánh bao Giao Đông và các loại bánh bao khác chính là ở sự độc đáo của "nhà", mọi người trong nhà thường thích làm một cái lớn, đẫm nhân, ăn một cái là no.
Lâu Ninh không làm gì phức tạp, chỉ làm bánh bao nhân thịt heo với cải trắng bình thường nhất, đồ ăn thái nhỏ phải dùng tay để ép hết nước, như vậy đến lúc hấp mới giữ nguyên được mùi vị.
Bánh bao làm xong có hình giọt nước, trắng trẻo lại mập mạp trông rất dễ thương, một đầu nhọn một đầu tròn, một nếp gấp như miếng bánh quai chèo nối liền đầu với đuôi.
Bánh bao hấp khoảng ba mươi phút là đủ, trong lúc chờ, Lâu Ninh còn hấp luôn vài loại bánh khác cho tiệm đồ ăn.
Có thêm cả bánh xốp làm từ đường đỏ mềm mại, hai màu đỏ trắng đan xen, một trên một dưới tạo ra món bánh uyên ương. Còn cả bánh nếp ngàn lớp làm từ bột nở pha với bột mì, vừa mềm mại lại ngọt ngào.
Vì cô nhận ra rằng mọi người khá yêu thích ăn những món điểm tâm ngọt ngào sau khi ăn bữa chính là cơm phở.
Đương nhiên, làm bánh ngọt thôi là chưa đủ, nhiều cửa hàng xung quanh còn bán bánh nướng vào bữa sáng, ăn rất chắc bụng. Còn du khách thì lại thích những món ăn có thể ăn trực tiếp tại cửa hàng hơn.
Buổi tối hôm trước Lâu Ninh đã nghĩ ra món phải làm cho hôm nay rồi.
Chân giò hun khói thái nhỏ được đặt trong một cái tô sứ lớn màu trắng, trông rất ngon miệng. Vừa mới 6 giờ đã có người tới giao hàng, là thịt xông khói tối hôm qua cô đặt ở cửa hàng mà nguyên chủ hay lui tới, món thịt chín đo toả ra mùi hương lôi cuốn.
Trứng gà đánh tan được trộn với bột mì, sau khi thêm nước thì trở thành một hỗn hợp hơi sệt, vậy là nguyên liệu làm vỏ bánh đã hoàn tất.
Còn nhân, cô trộn đều chân giò hun khói, thịt lợn hun khói với hành lá và dầu mè, như vậy là được rồi, đầu bếp tham ăn nhất định sẽ phải thò đũa vào nếm thử hai miếng.
Cho hỗn hợp trứng lúc nãy vào chảo, tráng thành một lớp bánh tráng hình tròn, đến khi tắt bếp mới cho nhân vào rồi gói lại thành hình chữ nhật, phết một lớp hỗn hợp trứng lên chỗ tiếp xúc rồi để lại vào chảo cho dính lại với nhau.
Bước cuối cùng rất quan trọng, động tác của Lâu Ninh không nhanh không chậm, từ từ cho mỡ heo vào. Chờ đến khi dầu sôi, cô nhanh chóng cho từng bọc bánh hình chữ nhật vào cho đến khi vỏ ngoài thành màu vàng rụm rồi mới nhanh chóng vớt ra để ráo dầu.
Phải canh thời gian thật chuẩn thì thành phẩm mới có được vỏ ngoài giòn rụm và nhân bên trong thơm ngon. Bánh hành lá làm xong không cắt ra ngay mà đợi khách hàng tới mua mới chia nhỏ rồi cho vào chén giấy.
Làm xong bánh hành thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
Bên cạnh có âm thanh truyền tới, Lâu Ninh tháo tạp dề, vô thức xoa mặt rồi mới chợt nhớ ra bây giờ mình không còn giống kiếp trước, không cần phải đốt than trong phòng bếp thì mặt sao có thể bị dính bụi nên đành bất đắc dĩ cười gượng.
Cười rồi, cô cầm mấy cái bánh bao còn hẵng còn nóng hầm hập, nhét đầy vào hai cái túi mới coi như vừa lòng.
Nhấc hai cái túi đầy ụ lên, Lâu Ninh nhìn chằm chằm vào mấy cái bánh bao thịt tròn xoe vài giây, chợt nhỏ giọng nói: "Lần này nhất định phải giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ nha."
Biết là làm như vậy rất trẻ con, nhưng bạn nhỏ đầu bếp vẫn rất nghiêm túc.
Dặn dò xong, cô mới rón rén đi sang bên cạnh, đặt hai túi bánh bao mang theo hy vọng nho nhỏ của mình lên trên quầy nước ép trái cây. chậm rãi lên tiếng: "Chào buổi sáng, chị Ngô."
"Hả? Chào buổi sáng."
Chị Ngô vẫn đang kiểm tra trái cây đứng dậy, ngước mắt nhìn lên bầu trời màu trắng xanh của sáng sớm mùa đông rồi nhìn cô bé dịu dàng mà vui vẻ nhà họ Lâu.
Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của cô vỗ lên túi bánh bao nóng hổi: "Hy vọng chị và anh Ngô có thể vui vẻ với cái này."
"..."