Chương 13: [Cổ Xuyên Kim] Đầu Bếp Nhỏ Của Ảnh Đế

Thằng nhóc không quan tâm ba mình đang nghĩ gì, vừa nghe nói đã gọi món, liền háo hức chờ đợi, còn mì hoành thánh tôm thì bị đẩy sang một bên.

Với đồ ăn mang đi, thời gian làm món chưa đầy hai phút, quán làm rất nhanh. Phải mất mười lăm phút thanh niên chạy vặt mới giao tới, thật là kỳ lạ.

Vừa mở túi ra, mùi thơm phức đã bay ra.

Lưu Ngạn bất ngờ một chút, thực sự rất ngon mắt.

Anh ta liền trộn mỳ cay thơm ngọt cho con. Rồi nhìn Lưu Niệm đang kêu ré lên, vì nước sốt đậm quá nên ăn chậm rãi, loay hoay không muốn dừng lại.

Bản thân cũng không phải đói, lại phải ăn món mì hoành thánh tôm mà con trai không thèm ăn, không ngon gì cả..

Dành ăn với con không tốt, Lưu Ngạn đành yên lặng nuốt nước miếng: "..."

Phải biết là, anh ta không phải là người thích ăn uống, bình thường anh ta có thể ăn mì gói ba bữa một ngày, mỗi lần thay đổi khẩu vị sẽ ăn mấy ngày liền.

Thấy con trai mình thưởng thức đồ ăn ngon, Lưu Ngạn do dự một chút, sau đó cầm điện thoại thêm cửa hàng vào bộ sưu tập của mình.

Cậu bé đang vui vẻ ăn mì, Lâu Ninh đã nhận được mấy đơn hàng mang về. Ra hết món trong đơn đặt đồ ăn, cô lo lắng về tiến độ nhiệm vụ, muốn hỏi thăm tình hình của chị Ngô.

Giữa trưa, chị Ngô mang mì tương đen về tiệm để ăn chung với chồng, chị vui vẻ kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị ăn, nhưng khuôn mặt chồng chị lại có vẻ buồn bã, không hề phấn chấn, đứng sau quầy chẳng thèm nhìn lấy một cái.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chị Ngô không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Tay nghề của Tiểu Lâu không tồi, đồ ăn kèm cũng không ít, anh không ăn sao?"

"Không muốn ăn."

Sáng nay Tivi đăng vài tin tức tiêu cực về quê quán Sơn Đông, anh Ngô đã thấy khó chịu ngay từ đầu. Bây giờ lại thấy mấy người bạn ở Dương Tông chia sẻ tin tức đó nữa, còn cả mấy bài viết của các tài khoản công cộng.

Vì muốn giữ sự công bằng trong lúc thi của bọn trẻ nên có không ít cư dân mạng công kích, vô tình buông ra mấy lời phân biệt vùng miền.

Anh Ngô đến Dương Tống cày quốc đã nhiều năm, không phải vì ở đây kiếm được nhiều tiền hơn thì anh ấy đã về quê dưỡng già từ lâu rồi. Thấy cư dân mạng tức giận, quê hương lại đột nhiên trở thành tâm điểm chỉ trích khiến lòng anh ấy cực kỳ khó chịu.

Đừng nói là một phần mì trộn tương, dù bây giờ ngự trù tới nấu thì anh cũng không nuốt trôi.

Chị Ngô vừa hỏi đã biết tại sao anh Ngô khó chịu, hóa ra chồng mình là người dân bình thường mà lại lo chuyện của mấy ông lớn.

Chị ăn xong rồi lau miệng, sau đó liếc chồng một cái, nói: "Mì của anh để trên bàn, tự ăn đi. Còn bánh hỉ em ăn thử rồi, vừa ngọt vừa thơm, thích ăn thì ăn."

Lúc nói chuyện chị thường dùng giọng địa phương quen thuộc, làm khóe miệng anh Ngô lúc nãy còn đang sững sờ nhếch lên, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Chị Ngô đứng dậy phủi bụi trên người: "Được rồi, em ra trước quầy xem thử."

Vừa quay lại quầy bán nước trái cây, chị đã thấy Lâu Ninh đứng ở đó, cười hỏi: "Anh Ngô có ăn không, có vừa miệng không?"

Ông cụ thần tiên đó đọc tin tức là no rồi, chẳng cần ăn nữa... Chị Ngô mắng thầm trong lòng nhưng lại ngại nói thẳng nên tìm đại cái cớ: "Bận quá nên còn chưa kịp ngồi xuống nữa. Chị ăn rồi, ngon lắm, cảm ơn Tiểu Lâu!"

Nói thì nói thế, nhưng APP [Đầu bếp cẩm lý] không hề phát thông báo [Nhiệm vụ hoàn thành], có lẽ làm bánh bao Giao Đông mới là điểm mấu chốt của nhiệm vụ.

Lâu Ninh gật đầu rồi không nói gì nữa, quay về quán.

Hôm đó có mười mấy đơn giao hàng, cộng thêm cả số lượng bán được ở cửa hàng nữa, Lâu Ninh tính toán, trừ phần vốn đi, cô còn lãi hơn bốn trăm tệ. Đều là kinh doanh ở thành phố du lịch phồn hoa, nhưng nếu so với số tiền kiếm được kiếp trước thì từng này được xem là không đạt chỉ tiêu.

Cô nắm chặt lấy cái chăn dày, đến tận lúc ngủ cô vẫn còn suy nghĩ về tướng quân Long Hổ.

Vì mình, cũng vì tướng quân, sau này cô càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Gần canh ba giờ Mẹo, cũng là rạng sáng lúc 5 giờ, Lâu Ninh lần mò rời khỏi giường, lê dép bông xuống lầu, bật đèn lên rồi chuẩn bị làm bánh bao Giao Đông.