Lâu Ninh vốn đang làm mỳ thịt băm đậu trong bếp, buổi sáng mùa đông, ăn một tô mì nước dùng đậm đà, kết hợp với topping thơm ngon thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo thích. Vừa kích thích vị giác vừa làm ấm cơ thể, ăn xong toàn thân đều cảm thấy thoải mái.
Trong tiệm đột nhiên có mấy người tới gây sự, chỉ trích chủ quán bán đồ ăn có vấn đề, ăn xong đều bị trên thổ dưới tả.
Lâu Ninh không hề quen biết mấy người này. Khách tới quán cô đều hỏi có kiêng gì không, hơn nữa khách hàng cũng không nhiều. Sao cô lại không hề có ấn tượng gì với mấy người này? Hỏi bọn họ thông tin đặt hàng online thì họ lại trừng mắt không trả lời được.
Làm đầu bếp nhiều năm như vậy, trừ một lần duy nhất xảy ra chuyện khiến hoàng thượng gặp nạn. Lâu Ninh chưa bao giờ phạm sai lầm về đảm bảo an toàn khi nấu ăn, luôn nghiêm túc kiểm tra độ tươi ngon, giữ vững tiêu chuẩn an toàn.
Nhớ đến sai lầm kiếp trước, Lâu Ninh càng cảm thấy khó chịu.
"Hôm nay phải đền cho mỗi người ít nhất là 500 tệ tiền thuốc men, nếu không bọn tôi sẽ không đi."
"Đúng vậy, bọn này cứ ngồi đây, nói cho khách hàng biết nguyên liệu nấu ăn nhà cô có vấn đề!"
"Trông cô xinh đẹp như này, không ngờ lại là người như vậy... chậc chậc!"
Lâu Ninh tính tình ôn hòa nghiêm túc hiếm lắm mới có lần muốn mắng người khác:
Mấy vị này chắc ăn cá mà lớn nhỉ.
Nếu không thì sao lại bới móc vậy chứ?
Lâu - tuân thủ pháp luật - hiền hòa lễ độ - Ninh cũng không phải người dễ bắt nạt, cô luôn có nguyên tắc của mình. Cách tốt nhất để đối phó với mấy tên cầu bất cầu bơ này, ngoại trừ thượng cẳng chân hạ cẳng tay ra thì là báo quan... À đâu báo cảnh sát.
Trong lúc cô đang nghĩ cách nhào nhanh gọn hiệu quả hơn thì điện thoại bỗng sáng lên, cô nhìn lướt qua một cái. Là app [Đầu bếp cẩm lý] thông báo nhiệm vụ mới --
[Ting! Nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành ~ Hãy giải quyết vấn đề thất nghiệp cho những người lang thang đến cửa tiệm bằng sự giúp đỡ nhiệt tình của hai vợ chồng nhà họ Ngô, trở thành nơi an ủi tâm lý cho vợ chồng hai người, cũng thu nhận kẻ xui xẻo là Lâm Soan, nhận anh ta làm người giao hàng ~]
Sau khi nhiệm vụ vừa mới báo được bao giây, bên ngoài cửa hàng đã truyền đến tiếng hô của chị Ngô: "Các người đang làm gì vậy?"
Anh Ngô bán trái cây cũng xông tới: "À, chúng mày không phải đội vệ sinh mới giải tán trước đây à? Mất dạy, đến đòi tiền à?!"
Ba tên này chính là nhân viên chuyên dọn vệ sinh, đảm nhận vai trò cu li trong đội, ở khu này cũng khá lâu rồi, bình thường cũng hay tới ăn nên hai vợ chồng mở quán đã lâu này cũng biết mặt bọn họ.
Chị Ngô trách cứ: "Bên ngoài có camera, mấy người không có bằng chứng, có tin tôi báo công an không?"
Thấy mấy người tới giúp không phải là người giàu sang gì, mấy tên du côn này cười hì hì, không sợ gì:
"Báo đi, bà có bằng chứng à! Dù sao bọn này cũng là người bị hại!"
"Đúng! Nếu không đưa tiền thì phải cho bọn này ăn miễn phí một thời gian, nếu đồ ăn không có vấn đề thì chứng minh đi!"
"Chọn cách giải quyết đi, nếu không mấy anh đây sẽ không đi!"
Bọn họ dám làm như vậy cũng là vì từng vào trong cửa hàng, đủ can đảm để gây rối. Bên ngoài cửa phố có camera, nhưng trong tiệm lại không có, bọn họ cứ dùng mồm mép để lươn lẹo chơi xấu chứ không phá cửa hàng thì báo cảnh sát cũng không có tác dụng.
Không đòi được tiền thì ít nhiều vẫn có thể ăn chực được vài bữa, nói thật, vừa mới vào cửa hàng là bụng bọn chúng đã réo ầm ĩ rồi, quá thơm.
Kiếp trước cũng có không ít người vào trong tửu lâu quậy phá, răng của Lâu Ninh đã ngứa từ lâu rồi, nếu đã thích chơi xấu như vậy thì cô cũng chơi xấu lại thôi.
"Anh Ngô, anh giữ cửa cửa hàng hộ em, đừng để bọn họ chạy."
Lâu Ninh đột nhiêm mở miệng, anh Ngô cùng phe với cô, nghe vậy thì cũng làm theo. Chỉ thấy cô bé leo lên lầu rồi ôm một đống hộp xuống. Sau đó tung một đống tiền mặt, thẻ ngân hàng và trang sức ra mặt đất.
Mấy tên du côn mắt vừa sáng quắc lên nhìn vừa nghi ngờ, không phải chứ, cứ thế cầm tiền ra tống cổ bọn họ đi sao?