Chương 7: Không xứng 2

Sau khi sắp xếp bức thư gọn gàng thì bỏ lại trong tay Thị Đan Linh, nghẹn ngào lên tiếng dặn cô bé: "Cất cho cẩn thận."

Thị Đan Linh gật gật đầu, cẩn thận bỏ bức thư vào trong túi xách.

Thư đã đưa đến, cũng đã xem hết, nàng cũng liền không có ở trên bờ sông lưu thêm, nhặt lên cây cỏ ở giữa khoai nướng đưa về Trân Trân trong tay, lại xoa bóp Trân Trân tay, đeo bọc sách về nhà đi ăn cơm.

Việc này thật sự là tới đột ngột. Trên bờ sông, xã viên vây quanh Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân lại ầm ĩ trách móc một trận.

Không chịu nổi cơn đói bụng tác quai tác quái, mới tản ra trở về bên cạnh đống lửa của mình.

Mà ở dưới trướng ăn khoai lang vẫn nói chuyện của Thị Hoài Minh.

Trân Trân ngồi xuống cầm khoai lang đã tắt than cháy bên ngoài vỏ, vừa lột vỏ khoai lang, vừa rơi nước mắt.

Cô cũng khống chế nước mắt ngừng rơi, nhưng nước mắt không nghe lời, lách tách rơi xuống.

Trong đầu mơ mơ hồ hồ, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.

Mọi người đều biết đây là nước mắt mừng rỡ.

Thúy Lan mở miệng cười nói: "Trân Trân, về sau cô có phúc đó nha."

Chồng đột nhiên làm sĩ quan, đó không phải là cô cũng sẽ đi theo, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi sao?

Tất cả phụ nữ của công xã Hồng Kỳ đều không có phúc bằng Lâm Trân Trân, thật sự là người tốt số mà!

Trân Trân nhẹ nhàng hít mũi một cái, giọng nói yếu ớt, "Tôi chỉ cần anh ấy còn sống là tốt rồi."

Thị Hoài Minh chỉ cần có thể từ trên chiến trường còn sống sót trở về, chính là ân huệ lớn nhất mà trời cao ban cho rồi.

Hồng Mai ở đối diện nhìn chằm chằm Trân Trân một hồi, thần sắc nhìn có chút ghen tị, chợt mở miệng nói: "Trân Trân, Thị Hoài Minh viết thư dài như vậy, sao từ đầu tới cuối một chữ cũng không có nhắc đến cô vậy? Có khi nào anh ấy quên mất cô rồi không?"

Nghe nói như thế, Trân Trân nhìn về phía cô ta ngẩn người.

Thúy Lan và Tú Trúc cũng nhìn về phía Hồng Mai, tất nhiên là cũng ý thức được vấn đề này.

Nhìn Trân Trân không nói lời nào, Hồng Mai xoay tròng mắt một vòng, hơi thấp giọng lại tiếp tục nói: "Tôi nghe nói ấy, có một số người làm sĩ quan rồi liền bỏ cô vợ ở nông thôn. Cô biết giữa cô và Thị Hoài Minh là cái gì đó, là hôn nhân phong kiến do cha mẹ sắp đặt. Hôn nhân phong kiến đó, cô biết không hả?"

Trân Trân yên lặng nuốt khoai lang, hạ thấp lông mày.

Hồng Mai khẽ ai một tiếng, nói tiếp: "Cô nói nếu như cô có đứa bé còn tốt, đứa nhỏ không thể không có mẹ, xem như nể tình đứa nhỏ, cũng sẽ giữ cô lại. Nhưng cô ngay cả đứa bé cũng không sinh cho anh ấy, sẽ rất khó nói."

Trân Trân dáng vẻ thuận theo, cắn một ngụm khoai lang.

Khoai lang mềm mềm bùi bùi, ăn vào trong miệng có một vị ngọt nhàn nhạt.

Nhưng giờ phút này cô lại không cảm thấy ngọt, nhai ở trong miệng không nghe ra mùi vị gì.

Cô đâu chỉ không sinh con cho Thị Hoài Minh, lúc trước kết hôn được hơn nửa tháng, Thị Hoài Minh cũng chưa chạm vào cô.

Ai cũng nghe được, lời này là cố ý đâm vào trong lòng Trân Trân, cố ý giội nước lạnh.

"Cô đừng có nói nhảm nữa, Hoài Minh không phải là người như thế." Thúy Lan lúc này vươn tay vỗ cánh tay Hồng Mai một cái, muốn cho cô ta mau chóng ngậm miệng.

"Tôi không nói bậy." Hồng Mai hừ một tiếng, "Thị Hoài Minh vốn đã trưởng thành, hiện tại lại giành được chiến công làm sĩ quan, về sau khẳng định còn muốn đi lên trên làm quan lớn hơn, người ta muốn tìm đối tượng như thế nào mà chẳng được? Cô vợ nông thôn là cha mẹ coi trọng, là hôn nhân phong kiến cha mẹ thu xếp, lại không có con, ly hôn cũng rất bình thường."

Không chặn nổi miệng của Hồng Mai, Thúy Lan đành phải yên lặng nhìn xem sắc mặt của Trân Trân.

Trân Trân một mực hạ thấp lông mày ăn khoai lang, không có phản ứng gì rõ ràng.

Thúy Lan vỗ vỗ tay của cô nói: "Đừng nghe cô ta nói."

Trân Trân ăn khoai lang, gật đầu một cái.

Hồng Mai lại không im miệng, hận không thể dán vào bên tai Trân Trân mà nói, "Tôi cũng là nhắc nhở cô một câu thôi, cô nghe lọt tai thì nghe, trong lòng có chuẩn bị cũng không phải chuyện xấu. Tôi nói chứ, không bằng cô chuẩn bị tâm lý sẵn đi."