Chương 6: Không xứng 1

Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, hai vợ chồng Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đã chen lấn chạy đến bên cạnh cô.

Cũng có một xã viên xem náo nhiệt khác cùng chạy đến, toàn bộ vây quanh sau lưng bọn họ.

Thị Hoài Chung không nói hai lời giật lấy thư trong tay Thị Đan Linh.

Anh ta cầm bức thư từ trong phong thư ra, cẩn thận mở ra từng li từng tí.

Sau khi mở ra, vừa nhìn đoạn mở đầu, tiếng nói của anh ta liền run rẩy: "Là chữ của Hoài Minh!"

Lời này vừa nói ra, chung quanh trong nháy mắt một mảnh la hét ầm ĩ.

Vừa rồi giống như đều bị cả kinh choáng váng, mà bây giờ là tất cả đều phản ứng lại —— Thị Hoài Minh không chết!

Việc này làm cho người ta quá giật mình, một người năm năm không có tin tức thế mà vẫn còn sống.

Không chỉ còn sống, còn làm sĩ quan!

Điều này, điều này có thể sao?

Thị Hoài Chung mặc kệ người khác ở bên cạnh ồn ào cái gì.

Anh ta biết không được mấy chữ, cho nên vội vàng cầm thư quay người tìm người biết chữ trong thôn.

Hai tay của anh ta run rẩy cầm chặt bức thư, đưa đến trước mặt thư ký Lý, khống chế giọng nói nói với người nọ: "Thư ký Lý, làm phiền chú đọc giúp, đọc xem Hoài Minh viết cái gì."

Thư ký Lý lấy bức thư từ trong tay Thị Hoài Chung, những người khác liền phóng ánh mắt tới trên người thư ký Lý.

Ông ấy cầm bức thư trong tay, hắng giọng trước, a một tiếng: "Tất cả đừng ồn ào nữa!"

Các xã viên thế mà nghe lời, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Lúc này Trân Trân cũng kịp phản ứng lại, nháy mắt mấy cái, vểnh tai chờ thư ký Lý đọc thư.

Tim của cô vẫn đập nhanh, thình thịch thình thịch muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra ngoài.

Thư ký Lý cầm bức thư, lại nằng nặng hắng giọng một cái, đọc từng chữ từng câu: "Mẹ và anh trai thân yêu, đã nhiều năm không quan tâm và thăm hỏi mọi người, mọi người vẫn khỏe chứ? Xin hãy tha thứ cho con nhiều năm không viết thư về nhà như vậy, bởi vì thời gian chiến tranh, kỷ luật không cho phép, chờ con tranh thủ chút thời gian trở về, nhất định sẽ nhận lỗi với mẹ và anh trai đàng hoàng. . .

"Hiện tại bộ đội đang sắp xếp lại biên chế, vẫn không cách nào về quê thăm hỏi mọi người. . ."

"Hoài Minh không cô phụ sự kỳ vọng của mọi người, cũng không cô phụ sự kỳ vọng của tổ quốc và nhân dân, những năm nay trên chiến trường xông pha chiến đấu, giành được một chút chiến công, bây giờ đã là cấp chính đoàn. . ."

. . .

Thư ký Lý chỉ là đọc rõ ràng từng chữ bên trong bức thư, trong quá trình đọc không có chút diễn cảm nào, nhưng Thị Hoài Chung vẫn khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum. Trần Thanh Mai cũng ở bên cạnh gạt lệ, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh tay Thị Hoài Chung.

Trân Trân thì khóc đến lặng yên không một tiếng động, nước mắt chảy xuống bờ môi.

Hốc mắt và mũi của Thị Đan Linh cũng hồng hồng, ở bên cạnh nắm tay Trân Trân.

Thư ký Lý đọc xong một chữ cuối cùng trên tờ giấy, bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ cao giọng nói: "Ai nha! Hoài Minh thật đúng là không chết, lại còn lên làm cán bộ! Sĩ quan cấp chính đoàn, mộ tổ tiên nhà lão Thị bốc lên khói xanh rồi!"

Tiếng nói này vừa dứt, tiếp đó lại có người nói: "Chứ gì nữa, Hoài Minh từ nhỏ đã biết là có tiền đồ."

. . .

Người chung quanh mồm năm miệng mười nịnh nọt, tâng bốc Thị Hoài Minh đến mức muốn bay lên trên trời.

Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân nghe những lời này, trong lòng tư vị quá mức phức tạp, vừa khóc vừa cười.

Trần Thanh Mai giơ tay lên lau nước mắt trên má Trân Trân, lau mấy lần lại nâng mặt cô lên, trán chạm trán cô, giống như dỗ dành đứa nhỏ, nghẹn ngào nói: "Trân Trân, chịu khổ đủ rồi."

Trân Trân nghẹn ngào muốn nói nhưng nói không ra lời, nhẹ nhàng gật đầu với Trần Thanh Mai.

Thư ký Lý ở bên cạnh gấp thư lại, trả cho Thị Hoài Chung.

Ông ấy đưa tay vỗ vỗ bả vai Thị Hoài Chung, mặt đầy ý cười nói: "Là việc vui, việc cực vui."

Đúng là việc vui vô cùng to lớn.

Thị Hoài Chung thu lại nước mắt, trên mặt nở nụ cười tươi hơn.

Anh ta nhận lấy thư thư ký Lý đưa tới, cẩn thận bỏ vào trong phong thư màu vàng.