Thúy Lan lại đánh Hồng Mai một cái, liếc mắt trừng cô ta, nhỏ giọng: "Cô làm cái gì đó? Không thích nhìn người ta vui mừng à?"
Hồng Mai nói rất có đạo lý, "Tôi đây không phải cũng là có lòng tốt, sợ cô ấy vui mừng quá mức, đến lúc đó càng khó chịu hơn không phải sao?"
Thúy Lan còn chưa nói lại thì lúc này Trân Trân ngẩng đầu lên tiếng.
Cô nhìn Hồng Mai nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Tôi nhớ kỹ, sẽ có chuẩn bị tâm lý, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi."
Hồng Mai: ". . ."
Đột nhiên cô ta không biết nên nói gì mới tốt. . .
Ở trên bờ sông ăn xong khoai lang lại nghỉ ngơi một hồi.
Thư ký Lý nắm chặt thời gian, huýt còi.
Tiếng còi vừa vang lên, các xã viên dùng đất dập lửa rồi đứng dậy.
Giúp nhau vỗ cây cỏ bám trên quần áo xong rồi trở lại bên trong đường tiếp tục làm việc.
Làm xong công việc nửa ngày, đến giờ thì tản ra trong tiếng còi, ai về nhà nấy.
Trên đường về nhà, trên mặt Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai hồng hào vui vẻ, đuôi lông mày bay lên cao, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Trân Trân đi theo bên cạnh bọn họ, mặt mày và khóe miệng cũng đầy ý cười.
Ráng chiều xán lạn phủ khắp khung trời phía Tây.
Hàng xóm láng giềng đi ngang qua bên cạnh đều phải nói với bọn họ hơn mấy câu nói.
Nhưng vẫn là nói chuyện Thị Hoài Minh không chỉ không chết mà còn làm sĩ quan, lại vừa chúc mừng vừa nịnh nọt tán dương.
Bị người dùng lời nói tâng bốc, hào quang trên mặt Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai còn muốn đỏ tươi hơn ráng chiều.
Lúc khiêng xẻng về đến nhà, trên nóc nhà khói bếp đang bốc lên dày đặc.
Chung Mẫn Phân nghe được động tĩnh từ bên trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân, nước mắt liền rơi xuống. Đến trước mặt bọn họ lại vui vẻ cười nói: "Hoài Chung, Hoài Minh không chết, Hoài Minh nó không có chết!"
Nói xong tới giữ chặt tay Trân Trân, "Trân Trân, con đã nghe chưa, Hoài Minh nó không có chết!"
Trân Trân cười với bà, gật đầu, nước mắt cũng ào ào rơi xuống.
Nói một trận, lại khóc một trận, cười một trận.
Hai đứa nhỏ Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở bên cạnh không chen lời vào.
Chờ bốn người lớn trong nhà vừa khóc lại cười nói xong lời cần nói, Thị Hưng Quốc lớn tiếng nói: "Hôm nay trong nhà còn náo nhiệt hơn năm vừa rồi, đêm nay lại có thể ăn thịt ấy nhỉ!"
Thị Đan Linh khẽ nhéo cánh tay cậu bé một cái, "Chỉ có biết ăn."
Thị Hưng Quốc "Ôi" một tiếng, che cánh tay lại, "Chị không muốn ăn hả?"
Bốn người lớn bị hai đứa nhỏ chọc cười, thu nước mắt lại đi vào bên trong nhà bếp.
Trong phòng, trên mặt bàn quả nhiên đặt vào thịt ba chỉ đã cắt gọn, còn có một thau rau cải trắng đã cắt xong.
Đều đã rửa sạch sẽ rồi, Trân Trân rửa tay xong xén tay áo lên đến trước bếp lò chuẩn bị xào rau trước, Trần Thanh Mai thì đi ra sau lò nhóm lửa.
Thịt ba chỉ vào nồi rán ra dầu, mỡ heo dư ra được múc vào trong vại để dành.
Rau cải trắng bỏ vào trong nồi đã mềm, bọc lấy mùi thịt, réo gọi con sâu thèm ăn trong bụng mọi người ra.
Hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc trợn tròn hai mắt canh giữ ở bên nhà bếp, vì thèm ăn mà một mực nuốt nước miếng.
Một nhà sáu người ngồi xổm ở bên trong nhà bếp nho nhỏ, tất cả niềm vui đều là khói lửa.
Nấu xong đồ ăn, cả nhà ngồi xuống ăn cơm nóng hổi, trong lòng và ngoài miệng đều thỏa mãn, quả thật còn vui hơn cả năm rồi.
Sau bữa cơm chiều lại có hàng xóm láng giềng đến thông cửa, người tới nhiều, trong nhà cứ một mực náo nhiệt không ngừng.
Những này hàng xóm láng giềng tự nhiên đều là bởi vì Thị Hoài Minh làm tới sĩ quan, mang theo đồ vật đến tới cửa chúc mừng chúc.
Hầu nhà ra cái dạng này người, người người đều nghĩ qua đến đòi cái tốt.
Chào hỏi người một đêm, mặt cười muốn đơ.
Chung Mẫn Phân lớn tuổi, rửa mặt xong thì lên giường, nằm lên gối đầu liền ngủ mất.
Tinh thần của Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai ngược lại còn rất tràn trề, trước khi ngủ lại nói chuyện riêng tư một hồi lâu.
Trân Trân nằm ở trên giường, cánh tay bị Thị Đan Linh đã ngủ say ôm vào trong ngực.
Trong bóng tối, cô nhìn qua xà nhà, nháy mắt, vẫn cảm thấy hôm nay tất cả đều giống như đang nằm mơ.
Đương nhiên cô cũng còn nhớ lời nói của Hồng Mai, trong lòng nhịn không được lặng lẽ nghĩ —— đối với cô mà nói, có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ đẹp đi.
Hồng Mai nói đúng.
Cô không xứng với anh ba Thị của cô ta.
Lúc trước đã không xứng, hiện tại thì càng không xứng.