Chương 34: Chương 34: Con yêu "hại mami" (3)

Editor: khanguyethoay

...............

“Không cần phiền anh, người của tôi, tôi sẽ đưa về.” Hắn cúi xuống tay bế Cam Đường vào lòng, tay còn lại bắt lấy tay Cam Viện, “Đi thôi!”

“Kiều thúc thúc, hẹn gặp lại.” Cam Đường phất tay tạm biệt Kiều Lương, dưới tình cảnh này, Cam Viện cũng không tiện nói thêm gì, cô chỉ đành cười với Kiều Lương, “Chúng tôi đi trước nhé.”

Không đợi anh trả lời, Hoàng Phủ Quyết đã kéo cô đi.

“Tiểu Đường, tiểu Viện, ngày mai gặp lại.”

Kiều Lương nói vọng xuống cầu thang, cười tạm biệt.

Phía sau bỗng có người phụ nữ mặc chiếc váy tím liền thân chậm rãi bước tới đứng cạnh anh, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần biến mất ở góc cầu thang, “Anh không chịu về là vì cô ta sao?”

“Không liên quan gì đến chuyện của tôi và cô.” Kiều Lương đút hai tay vào túi áo khoác, “Phiền cô thay tôi chuyển lời với ông, khi nào tôi muốn về thì sẽ tự động về, còn nữa …” Anh ta liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, “Tôi nhắc nhở cô, đừng giở trò gì với Cam Viện và thằng bé, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Vốn dĩ khuôn mặt đang hớn hở tươi cười, giờ phút này lại có chút sợ hãi.

Cô gái mím môi, “Cái đó … chẳng phải chúng ta có hôn ước sao?”

Kiều Lương một lần nữa cong khóe môi cười, “Nếu cô không ngại tôi bên ngoài chơi đùa phụ nữ, sau khi kết hôn tôi đều không ở nhà thì được thôi, khi nào cô muốn đều có thể thực hiện hôn ước đó! Dù sao giấy tờ chứng nhận cũng không có trong tay tôi, cô muốn đăng ký kết hôn hay không đều được cả mà!”

Nhún vai một cái, anh ta bước xuống lầu.

“Lục Tử Lương!” Người phụ nữ quát to tiếng, “Anh có biết anh quá đáng lắm sao?”

Kiều Lương dừng bước, uể oải nhìn cô ta.

“Người đặt ra hôn ước này với cô là ông ta, không phải tôi, tôi không lừa dối cô, cũng không hề ngủ với cô, sao lại nói là quá phận được?”

Sắc mặt cô gái tái nhợt, “Anh …”

“Ngày mai tôi còn muốn đi làm sớm, đi trước đây.” Kiều Lương xoay người, tiếp tục xuống cầu thang, vừa đi hai bước thì anh chợt dừng lại, “Đúng rồi, bữa cơm hôm nay, đừng quên cô là người trả tiền.”

Nói xong, anh ta bước nhanh xuống lầu.

Người phụ nữ vẫn đứng đó, dậm chân tức giận, đành chịu.

…..

…..

Dưới lầu.

Tài xế mở cửa xe, Hoàng Phủ Quyết khom người đặt Cam Đường vào trong xe, thuận thế ngồi luôn bên cạnh thằng bé, sau đó nhìn Cam Viện.

“Cam tiểu thư, mời!”

Trợ lý đỡ cửa xe, giọng điệu khách khí.

Dùng con để uy hiếp cô sao?

Cam Viện tức giận cắn chặt răng, lấy chìa khóa xe quăng cho trợ lý của hắn, cô ngồi vào trong xe, mạnh bạo đóng cửa lại.

“Lái xe.”

Hoàng Phủ Quyết ra lệnh lái xe, tài xế liền khởi động máy tiến về tiểu khu nhà trọ của Cam Viện.

Vốn dĩ hàng ghế phía sau rất rộng rãi, chẳng qua Hoàng Phủ Quyết ngồi chính giữa nên cô muốn cách hắn xa nhất có thể, vì thế cô nghiêng người, để lại cho hắn một tấm lưng.

Hoàng Phủ Quyết vừa liếc mắt sang thấy một bên góc mặt của cô, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Sinh nhật tiểu Đường vào tháng 8 đúng không?”

“Đúng ạ, ngày 10 tháng 8.”

“Cũng không xa lắm, của chú là cuối tháng 7. Phải rồi, con có mang theo hộ chiếu không?”

Tiểu tử kia lập tức lôi trong túi xách của mình ra hai bản hộ chiếu, “Đây là hộ chiếu của con và mami.”

Tay Cam Viện muốn đoạt lấy nhưng Hoàng Phủ Quyết đã giành được trước, tay cô vừa đưa tới lại đúng lúc bắt lấy tay hắn.

Người đàn ông liếc mắt nhìn sang, cô liền nhanh chóng buông tay ra.

“Hoàng Phủ tiên sinh, tôi đã nói với anh, chuyện hợp đồng này vẫn phải thương lượng một chút.”