Chương 33: Chương 33: Con yêu “hại mami” (2)

Editor: khanguyethoay

.................

Thấy bóng dáng người đàn ông xa dần, Cam Viện khẽ cười ra tiếng, “Con yêu, ăn nhanh lên rồi chúng ta về.”

Tiểu tử kia nuốt xong miếng thịt bò liền nói, “Chú ấy sẽ không truy cứu mami à?”

Cam Viện liếc nhìn thằng bé, “Tiểu tử xấu xa, con học đâu ra thói này hả. Không thể nào, hắn cũng là khách hàng của khách sạn mà.”

Thằng bé dùng khăn lau khóe môi, “Giải thích chính là đang che dấu.”

“Hứ!” Cam Viện bĩu môi, nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn thằng bé, “Con cảm thấy … hắn thế nào?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cô cũng không tránh khỏi sự tò mò, cô không biết con yêu của mình có ấn tượng thế nào về cha nó.

Cam Đường nhìn chăm chăm vào chỗ trống trước mắt, “Ngoài trừ tính cách thì điểm khác cũng không tệ.”

Vốn dĩ cô cho rằng, Cam Đường chắc chắn sẽ kể ra vô số khuyết điểm của Hoàng Phủ Quyết, nhưng sao lại là “cũng không tệ”?

Phải biết rằng, đối với thằng bé, “cũng không tệ” chính là tương đương với đánh giá cao rồi.

Cam Viện không cam lòng, “Kiêu căng tự đại, cường thế bá đạo, vô sỉ mặt dày … hắn có cái gì tốt?”

“Khụ!”

Trên hành lang bỗng có một tiếng ho khan.

Hoàng Phủ Quyết đã quay lại.

Trợ lý bất đắc dĩ nhìn ra phía sau, nghe Cam Viện bình phẩm tiên sinh nhà mình như thế, anh ta lại lặng lẽ muốn nhìn xem biểu cảm của Hoàng Phủ Quyết.

m điệu vừa rồi của Cam Viện, anh ta đều nghe rõ mồn một thì tất nhiên ngài ấy không thể nào không nghe được.

Người đàn ông đã cởi tây trang và chiếc cà vạt dính bần ra, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi màu lam, đại khái là vì để tiện che đi phần dơ trên cổ áo, hắn đã mở hai thêm hai khuy áo ra, bộ dạng người đàn ông luôn nghiêm cẩn nay lại có thêm phần mị hoặc.

Liếc mắt thấy thằng bé đã ăn hơn một nửa miếng thịt bò, Cam Viện buông dao nĩa xuống.

“Con yêu, cảm ơn Hoàng Phủ tiên sinh đã mời chúng ta đi nào, mình về thôi.”

Thằng bé ngồi trên ghế không nhúc nhích, “Con còn chưa ăn điểm tâm ngọt.”

Tiểu tử thối, con theo phe nào hả?!

Cam Viện giữ chặt cánh tay thằng bé, bên môi thì cười ôn nhu nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự uy hiếp.

“Con ngoan, con không được khỏe nên bác sĩ đã dặn không được ăn đồ ngọt, không nhớ sao?”

Cam Đường bất đắc dĩ đành buông dao nĩa xuống đứng dậy.

“Hoàng Phủ thúc thúc, hẹn gặp lại ạ.”

Hoàng Phủ Quyết dừng trước bàn ăn, ánh mắt hắn u ám, không biết là vui hay buồn.

“Tôi tiễn hai người.”

Nói xong, hắn bước ra ngoài.

Cam Viện bĩu môi, dắt thằng bé theo sau.

Vừa mới xuống chỗ quẹo xuống cầu thang lầu 2, phía sau chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

“Tiểu Viện, tiểu Đường.”

Bọn họ dừng bước, xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một bóng dáng đang cất bước nhanh tới, dáng vẻ cao gầy trong chiếc áo khoác xám ngắn, khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi rói … Xuất hiện trước mặt bọn họ chính là Kiều Lương ở phòng bếp hai.

Cam Đường lập tức cười tươi như hoa gọi tên hắn.

“Kiều thúc thúc.”

Tầm mắt Cam Viện đảo qua trang phục của Kiều Lương, giương môi cười.

Kiều Lương, quả nhiên là giấu nghề mà!

“Đúng lúc gặp nhau nhỉ!”

Cam Viện mỉm cười.

“Phải!” Kiều Lương bước tới, nhẹ nhàng vân vê tóc của Cam Đường, “Hai người về nhà sao, anh cũng đúng lúc có việc ra ngoài, không bằng đi cùng nhau nhé?”

Đôi đồng tử màu lam của hắn bỗng chốc co rút lại, cả người Hoàng Phủ Quyết lập tức tỏa ra khí lạnh.

Hắn xoay người, bước từng bước đến bên cạnh Cam Viện, tay đặt lên vai Cam Đường.

Hành động này, không khác gì phát hiện kẻ địch trong phạm vi lãnh thổ của mình!