Editor: khanguyethoay
...............
Cam Viện không phản lại.
Khách quan mà nói, Lý tổng đối với cô thật sự không tồi, tận lực an bài nhiều người, đưa cô từ vị trí nhân viên phục vụ phòng bình thường lên tới vị trí này, bởi vì còn nuôi thêm một đứa nhỏ, khó trách đôi khi bị ảnh hưởng đến công việc nhưng ông ta luôn khoan dung cho cô, không hề tính toán so đo.
"Cô yên tâm, chỉ là ăn cơm thôi, tuyệt đối không có việc khác, nếu hắn còn dám đối với cô như vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý." Lý tổng khẩn cầu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, "Cam Viện, tiểu Viện ... Cầu xin cô, giúp tôi lần này được không?"
Cấp trên đang xem xét người thích hợp với vị trí tổng giám đốc khách sạn, Lý tổng là người có tiềm lực nhất, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cố gắng biểu hiện tốt, nếu làm vị gia này mất hứng, bị báo về cấp trên, chuyện hắn thăng chức chắc chắn sẽ đi vào dĩ vãng.
Cam Viện này, luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, Lý tổng cũng ngót nghét 50 tuổi rồi, lại cầu xin cô như vậy, cô thật sự cũng vô lực từ chối.
"Được rồi, tôi có thể đi ăn cơm." Cam Viện lấy lùi làm tiến, "Chẳng qua, công việc phục vụ phòng tổng thống, tôi không muốn làm nữa, ông cho Lưu Sướng thay tôi được không?"
Thấy cô đồng ý đi ăn cơm, Lý tổng luôn miệng đáp ứng tất cả, "Không thành vấn đề, chuyện này để tôi sắp xếp, cô về chuẩn bị trước đi."
Cam Viện đẩy cửa đi ra, vừa lúc gặp được Lưu Sướng "đến cáo trạng". nhìn thấy Cam Viện, Lưu Sướng nhanh chóng dừng bước, tránh đường cho cô.
"Quản ... quản lý Cam."
Vị này bây giờ rất sợ Cam Viện.
Giở trò lén lút trong phòng tổng thống, nếu chuyện này truyền ra ngoài, công việc của cô nhất định rất khó giữ.
Thu động tác của đối phương vào mắt, Cam Viện cười thầm, đạo hạnh thế này còn muốn đấu với cô?
Bước tới từng bước, Cam Viện vịn lấy vai Lưu Sướng, nghiêng mặt nói nhỏ vào tai cô ta.
"Có chuyện tôi chưa nói. Cô phải nhớ kĩ, cô thiếu tôi một nhân tình."
"Biết ... biết rồi."
"Biết là tốt, đến lúc nào đó tôi sẽ đòi lại."
Vỗ vỗ bả vai cô ta, Cam Viện nhanh chóng rời đi.
.....
.....
Một lần nữa trở về văn phòng, Cam Viện đã quyết định tối nay sẽ không dẫn theo Cam Đường.
Tiểu tử kia lúc nào cũng tinh ranh, cô không hề muốn thằng bé phát hiện được bất kỳ dấu vết nào, cô cũng không thích nói dối thằng bé.
Vì vậy, vừa bước vào cửa, cô liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Tiểu soái ca, đói bụng chưa, chúng ta đi ăn lẩu nhé?"
Trong văn phòng, Cam Đường đang thu dọn cặp sách của mình, nghe thấy giọng của Cam Viện, tiểu tử lập tức quay sang.
"Tối nay có người mời chúng ta ăn cơm."
Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, Cam Viện nghi hoặc hỏi.
"Ai?"
"Hoàng Phủ thúc thúc." Cam Đường đeo cặp lên lại nói, "Chú ấy nói muốn bàn với mami về lịch trình xuất ngoại của chúng ta, con đã đồng ý rồi, 6h30 sẽ có người đến nhà đón chúng ta."
Hoàng Phủ ... thúc thúc?!
Cam Viện tức giận nghiến chặt răng, Hoàng Phủ Quyết khốn nạn, vậy mà là dùng điệu hổ ly sơn với cô, dụ cô rời khỏi thằng bé để mời đi ăn.
"Đê tiện, vô sỉ!"
Cam Đường dời mắt qua nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
"Mami đang mắng ai thế?"
"Đương nhiên là mắng ... một tên khốn." Cam Viện nhún vai, tiến đến bên cạnh thằng bé, "Con yêu, tối nay mami ... có chút chuyện, cho nên chúng ta có thể hủy hẹn không?"
"Vậy sao!" Tiểu tử kia khẽ nhíu mày, "Con có thể đi một mình."
"Như vậy không được!" Cam Viện cố giữ giọng điệu bình tĩnh, "Đi một người có lẽ không đúng phép tắc lắm, không thì để hôm khác nhé?"