Editor: khanguyethoay
.......
"Không được, ba ngày sau chúng ta xuất ngoại rồi, tối nay con phải đem theo hộ chiếu để công ty giúp chúng ta sắp xếp vé máy bay."
Cam Viện tiếp tục lấy cớ, "Nhưng mà mami còn công việc, sao có thể nói xuất ngoại là xuất chứ?"
"Cái này mami không cần lo, Hoàng Phủ thúc thúc nói sẽ lo hết tất cả, chú ấy sẽ giải thích với Lý tổng."
Chết tiệt, đây là muốn chặn hết đường lui của cô sao?
Rõ ràng biết là nhận sai người, lại còn dây dưa không ngừng, vị này rốt cuộc muốn chơi đùa gì đây.
Cô còn âm thầm suy nghĩ thì tiểu tử kia đã đeo cặp lên xong xuôi.
"Bây giờ chúng ta về nhà chưa? Nếu không lát nữa không kịp đâu."
"Được rồi." Cam Viện cầm lấy chìa khóa trên bàn, "Mami đi cùng con, con nghĩ vị Hoàng Phủ thúc thúc này muốn nói gì với mami?"
Tránh không khỏi thì đối mặt.
Cô thật sự muốn xem, rốt cuộc hắn muốn chơi thế nào!
Mẹ con hai người xuống hầm lấy xe, trên đường về, Cam Viện luôn tập trung lái xe nhưng trong lòng lại luôn âm thầm bày ra kế sách đối phó.
Trở về nhà trọ, cô mở cửa ra, giơ tay vỗ vỗ trán.
"Đúng rồi, còn nữa, hộ chiếu mẹ để ở đâu nhỉ?"
Làm bộ không tìm thấy hộ chiếu, ít ra có thể kéo dài chuyện xuất ngoại một chút.
"Trong túi da đặt ở tầng dưới két sắt chỗ mẹ đấy."
Cam Viện bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đứa con đầy tự hào của mình, sở trường của thằng bé là "hại mami" sao?
"Đúng không?"
Cô cố ý giả bộ mơ hồ.
Tiểu tử kia liền thả cặp xuống chạy vào trong phòng, cô vừa mới thay giày đã thấy thằng bé cầm cái túi da giơ lên.
"Mami xem."
Không cần nhìn cũng biết, bên trong ngoại trừ hộ chiếu của hai người thì còn có giấy khai sinh của Cam Đường, những giấy tờ quan trọng như vậy, cô sao có thể để lung tung được?
"Mami quả nhiên là già rồi, trí nhớ kém như vậy." Cô tự chế giễu một câu, "Con đi thay quần áo đi, mami tắm cái đã."
Nội y bên trong ướt sũng còn chưa thay, dính vào người không hề thoải mái, trên bộ đồng phục là có mùi thơm ngào ngạt có chút khó chịu, việc nguy cấp nhất chính là tắm rửa.
"Được."
Tiểu tử kia đeo cặp vào phòng mình, Cam Viện vào toilet, xõa tóc ra, cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen.
Dòng nước ấm xua đi nỗi mệt mỏi trên người, hơi nước trong phòng tắm bốc lên mù mịt, trước mắt cô bỗng hiện lên khuôn mặt của Hoàng Phủ Quyết.
Thanh âm người đàn ông đó vang vọng bên tai cô, "Sáu năm trước, có phải cô hay không?"
Cam Viện tưởng rằng hắn đã sớm quên sự việc 6 năm trước, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Trên mặt gương phản chiếu bóng dáng của cô, tấm lưng trơn bóng xinh đẹp nhưng trên vai phải rõ ràng có dấu tích của một vết sẹo, như một bức tranh hoàn mỹ lại có một chỗ nét hỏng.
Vết sẹo kia có 5 điểm, ở giữa đại khái là hình tròn lớn nhỏ như đồng xu, xung quanh còn có vài dấu vết nhỏ.
Tuy đã trải qua một thời gian nhưng nhìn lại vẫn thấy kinh người, không khó tưởng tượng, vết thương năm đó thật sự không hề nhẹ.
Dòng nước từng chút từng chút chảy xuống tấm lương cô, đến vị trí xương cụt lại hiện ra một đóa mạn châu sa hoa diêm dúa lẳng lơ, đỏ tươi như máu.
Tầm mắt đảo qua hình xăm đỏ tươi ấy, đôi mày thanh tú chợt nhăn lại, giơ tay tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm quấn quanh người.
Vết sẹo cũng được, hình xăm cũng được, tất cả đều bị cô giấu dưới lớp khăn.