Editor: khanguyethoay
...............
Như cô dự đoán, Lưu Sướng đang khóc lóc trên ghế sô pha của văn phòng Lý tổng, không cần nghĩ cũng biết cô ta vừa mới cáo trạng tội danh ngày hôm qua của cô.
Lưu Sướng là thạc sĩ từ hải ngoại về, học ngành quản lý khách sạn chuyên nghiệp, cũng từng thực tập ở các khách sạn lớn nước ngoài, tuy rằng cùng là quản lý cao cấp giống Cam Viện, nhưng cô ta lại không để Cam Viện - người không có bằng cấp lại còn là mẹ đơn thân vào mắt.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.
Ngay khi Cam Viện vừa đi tới, nước mắt nước mũi Lưu Sướng lại một mực trào ra trước mặt Lý tổng, thấy Cam Viện bước vào, Lưu Sướng càng khóc lợi hại hơn.
"Ông xem xem, cả cánh tay đều bầm tím cả rồi ... Là do cô ta đẩy tôi ngày hôm qua đó ... Nếu tôi làm việc không tốt, cô ta có thể ý kiến với tôi, nhưng mượn chuyện ta nói chuyện người thế này thì tính gì chứ .... Lý tổng, như vậy khác nào tôi bị xỉ nhục ..."
Cam Viện như không nhìn thấy cô ta, "Lý tổng, ông tìm tôi sao?"
"Cam Viện à, chuyện này ...." Lý tổng giương cằm về phía Lưu Sướng, "Là cô đẩy ư?"
Cam Viện trả lời cực kỳ dứt khoát, "Phải."
Lý tổng kinh ngạc, vốn nghĩ rằng, Cam Viện chỉ cần tùy tiện nói một tiếng không phải cố ý, ông ta liền sống sờ sờ đấy, khiến cô nói lời xin lỗi.
Nhưng cô lại trực tiếp thừa nhận?
Cam Viện làm việc ở khách sạn đã một năm rưỡi rồi, năng lực làm việc của cô quá rõ ràng, cho dù khách hàng có phiền phức thế nào, cô đều có thể giải quyết công bằng được, Lý tổng luôn ấn tượng tốt với cô, trong ấn tượng, Cam Viện là người không vênh váo, luôn cần cù chăm chỉ, bây giờ lại xảy ra sự tình này, Lý tổng có chút ngoài ý muốn.
"Vì sao?"
Cam Viện cười, "Đều là đồng nghiệp, tôi có thể cố ý sao, tất nhiên là do không cẩn thận ..."
Bằng bản lĩnh của Lưu Sướng mà muốn bén lửa cô sao, việc này chẳng qua chỉ tốn một chút sức, trong lòng Cam Viện rất rõ cách xử lý những việc này.
Lúc này Lưu Sướng bất chấp khóc, từ sô pha đứng phắc dậy.
"Cô ... cô nói bậy!"
Di động trong túi rung lên, Cam Viện lấy ra, nhìn thấy dãy số phòng khách hàng hiển thị, đáy mắt liền hiện lên ý cười.
Điện thoại của Hoàng Phủ Quyết đến thật đúng lúc mà!
"Lý tổng, thật xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh gọi điện cho tôi."
Sắc mặt Lý tổng nhất thời thay đổi, "Mau nhận, mau nhận đi."
Lưu Sướng tức đến hộc máu, nhưng lúc này lại không dám phát ra tiếng.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, bày ra vẻ mặt đáng thương trước mặt Lý tổng còn chưa đủ sao, nếu dám bày ra vẻ buồn bực trước mặt khách hàng, chẳng khác nào tự vả mặt mình.
Cam Viện nhận điện thoại, "Ngài khỏe chứ, tôi là Cam Viện .... Được, tôi lập tức tới ngay."
Ngắt điện thoại, cô nhìn về phía tổng giám đốc mỉm cười, "Lý tổng, Hoàng Phủ tiên sinh tìm tôi, ông xem ... Tôi có thể đi trước không?"
Khánh hàng quan trọng như vậy, việc nhỏ này đương nhiên chẳng đáng gì cả, Lý tổng lập tức phất tay ra hiệu cho cô, "Mau đi đi, đây là khách hàng vô cùng đặc biệt, nhất định phải khiến anh ta hài lòng."