Chương 13: Chương 13: Tôi muốn cô phục vụ vì tôi (13)

Editor: khanguyethoay

...............

Tống Quốc Văn nhíu mày nhìn thấy một thân hình hoàn mỹ ẩm ướt của Lưu Sướng, lại chú ý tới một bên lông mi giả của cô ta rơi xuống, cố nhịn mới không cười ra tiếng.

"Quản lý Lưu, cô vẫn nên đi thay đồ trước đi?"

Lưu Sướng phục hồi lại tinh thần, lúc này mới để ý tới hình tượng của mình, đồng phục đã sớm bị ướt dính sát vào người, hình dạng áo trong dần lộ ra ngoài, trước mắt lại có gì đó cứ lắc lư, cô tùy tiện đưa tay lên tháo xuống, liền thấy một bên lông mi giả nằm trong tay.

Luôn tự nhận mình là thanh cao, thế nhưng trước mặt mọi người lại chật vật thế này, Lưu Sướng cảm thấy xấu hổ.

Hừ lạnh một tiếng, giật lấy cái túi nhân viên trung tâm nhặt giùm cô ta, hầm hừ đi ra ngoài.

Giày cao gót dính nước nên trơn trợt, cả người cô ta suýt chút nữa đã bổ nhào thẳng cẳng, mọi người sao có thể nhịn được nữa, nhất thời đều cười òa ra tiếng phía sau cô ta.

Lưu Sướng quay đầu nhìn, bọn họ liền nhanh chóng kiềm chế lại, có người nhìn đất, có người nhìn trời, có người nhìn chân ...

Cô ta hừ lạnh thêm tiếng nữa rồi rời khỏi khu bơi lội, tất cả nhân viên đều cười ồ ra tiếng.

"Đáng lắm, chẳng qua chỉ là một quản lý mà ngày nào cũng vênh váo hống hách!"

"Còn nữa, hên là hôm nay có Tiểu Đường ở đây, nếu không, cô ta lại nói chúng ta lấy cắp ha?"

"Không chỉ thế, hồi trước không nhìn ra, tính khí của quản lý Cam lại lớn như vậy."

"Đúng đấy, vừa rồi bộ dáng quản lý Cam đẩy cô ta rơi xuống nước thật sự rất soái!"

...

Tống Quốc Văn quay sang, lúc này Cam Đường đã thay quần áo xong rồi, Cam Viện dẫn nhóc đi ra ngoài.

Trên người phụ nữ vẫn còn bộ quần áo thể dục, sống lưng thẳng tắp, dáng người uyển chuyển. Tấm lưng kia ... bình thường mặc những bộ trang phục rộng thùng thình, nếu so với cách ăn mặc già cỗi của cô ấy thì quả thật cứ như hai người khác nhau.

Tống Quốc Văn nhẹ nhàng nói, "Sự tình hôm nay nếu cấp trên hỏi tới thì các người nhớ giúp đỡ quản lý Cam một chút, một mình cô ấy nuôi con đã không dễ dàng gì rồi."

"Chúng tôi hiểu rồi." Tất cả đồng thanh trả lời.

Cho dù Tống Quốc Văn không nói thì cũng chẳng ai giúp đỡ Lưu Sướng đâu.

Khi Cam Viện vừa vào làm ở khách sạn, cô chỉ là một nhân viên dọn phòng, chỉ trong một năm rưỡi mà cô đã từ nhân viên dọn phòng trở thành một quản lý cao cấp, tất cả đều dựa vào năng lực làm việc và sự cố gắng của cô.

Tính tình của cô khá mẫn cảm, đối với công việc phụ trách rất nghiêm túc, mặc dù làm quản lý nhưng trước sau không hề có chút vênh váo hống hách nào, kể cả khi đối mặt với tổng giám đốc vẫn chỉ đối xử như một đồng nghiệp, còn hơn cả bằng cấp hải ngoại của vú em lấp miệng Lưu Sướng kia, tự nhiên càng được lòng người.

Mẹ con hai người thay quần áo xong, xuống lầu bước đến bãi đỗ xe, tiểu tử Cam Đường nhíu mày.

"Lúc nãy mami đắc tội Lưu Sướng, cô ta chắc chắn sẽ trả thù mami."

Cam Viện phản đối, giương cao khóe môi tự đắc, "Mami con cũng không người bị ức hiếp."

Lưu Sướng luôn không vừa mắt cô, buổi sáng hôm đó cô cướp mất sự nổi bật trước Hoàng Phủ Quyết, xung đột với cô ta cũng là chuyện sớm muộn, chuyện này chẳng qua chỉ là do Lưu Sướng mượn chuyện ta nói chuyện người mà thôi.

Tay lại dùng khăn mặt giúp nhóc con lau khô tóc, Cam Viện mở miệng cười, "Nếu vì người không thích mà ảnh hưởng đến tâm trạng thì chúng ta thua rồi, con hiểu không?"

Lưu Sướng chính là có tiếng mà không có miếng, trò mới của cô ta nhiều vô kể, chuyện ngoài bể bơi kia chính là cố ý muốn gây khó dễ linh tinh, chứ vốn dĩ cô ta không cần làm thế.

Tiểu tử kia ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu, biểu tình trên mặt lại lần nữa trầm tĩnh, "Mami, con hiểu rồi."

Cúi người hôn lên trán thằng bé, Cam Viện thuận tay ôm lấy bả vai nhóc.

"Con của mami đúng là thông minh, đi thôi, chúng ta về nhà nào!"

...........

Sáng hôm sau, Cam Viện vừa đến khách sạn liền nhận được điện thoại của trợ lý Lý tổng, gọi cô đến văn phòng tổng giám đốc.