Chương 27: Được em gái quan tâm
Hơn nửa tiếng sau, Ngọc Kiều cùng Nhược Băng đi xuống nhà, Ngọc Kiều vẫn mặc lại bộ đồ cũ của mình do chỉ ướt một ít nên cô quyết định sấy khô rồi chạy lại tóc cho gọn gàng, xong xuôi cô bước xuống xin phép gia đình Nhược Băng để ra về cô cũng đã gọi cho chú Hàn tới đón.
Vừa bước xuống, Phùng phu nhân tiến lên nắm tay Ngọc Kiều dịu dàng nói:" Tiểu Kiều! Con vừa nãy cũng chưa ăn được gì ta đã bảo nhà bếp làm một ít đồ ăn nhẹ lát còn cầm về trên đường ăn nha!" Ngọc Kiều cảm thấy có chút e ngại đáp:" Dạ thôi không cần phiền như thế đâu ạ" Phùng Xuân hinh nghe vậy mỉm cười đáp:" không có phiền dù gì cũng đã bảo nhà bếp làm rồi con đợi một lát là có thể cầm về" ông Phùng ở bên cạnh cũng nói thêm:" con cứ đem về đi đây coi như là lời xin lỗi chuyện vừa nãy để khi nào khác ta làm một bàn thức ăn thịnh soạn chiêu đãi con nhớ đêm lúc đấy là phải đến đó nha".
Bị mọi người thuyết phục với lại Ngọc Kiều cũng không nỡ từ chối nên gật đầu vui vẻ nói:" Dạ! vậy con không khách sáo nữa đâu cảm ơn hai bác~". Một lúc sau, đồ ăn vừa làm xong được đóng gói cẩn thận, người làm trong nhà đem ra đưa cho Ngọc Kiều, cô cười tươi vui vẻ nhận lấy cũng không quen gửi lại lời cảm ơn, từ bên ngoài một người làm khác đi vào trong nói:" lão gia, phu nhân có người nhà Thái tiểu thư tới đón ạ" Ngọc Kiều nghe vậy ngoan ngoãn lễ phép chào tạm biệt mọi người rồi đi theo người làm và Nhược Băng ra về.
Nhược Băng tiễn cô gia tận cổng rồi mới quay người đi lại vào trong nhà, ra gần đến xe đậu trước cổng Phùng gia cô thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa lưng vào chiếc xe ô tô màu đen thỉnh thoảng lại giơ tay đeo chiếc đồng hồ lên xem thời gian, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy người đến đón không phải chú Hàn mà là Cảnh Phong cô ngơ ngác hỏi:" Anh Cảnh Phong! Sao anh lại ở đây chú Hàn ở đâu ạ?" Cảnh Phong thấy em gái đã ra liền đứng thẳng dậy vừa mở cửa xe vừa đáp:" chú hàng có việc đột xuất nên gọi cho anh đang tiện đường từ công ty về lên đến đón em" Ngọc Kiều gật đầu ồ một tiếng rồi bước lên xe, Cảnh Phong vòng qua ghế lái nhanh chóng bước vào, cả hai sau khi thắt dây an toàn xong, Cảnh Phong bắt đầu khởi động xe.
Đi được một đoạn, khi đi ngang qua một tiệm bánh vẫn còn đang mở cửa, Ngọc Kiều quay sang nói với Cảnh Phong:" Anh dừng xe lại một lúc đi được không?" Cảnh Phong hơi khó hiểu hỏi:" Làm gì?" không buồn giải thích mà vội nói:" thì anh cứ dừng xe lại trước đi" Cảnh Phong tuy không hiểu ý định của Ngọc Kiều nhưng vẫn chiều theo ý cô dừng xe lại đỗ ở sát ven đường đối diện tiệm bánh.
Học kiểu tháo dây an toàn bức xuống xe nhanh chóng đi về phía tiệm bánh còn Cảnh Phong ở lại trong xe đợi cô, khoảng gần 20 phút sau, Ngọc Kiều cũng đi ra bước lên xe thắt dây an toàn rồi nhẹ giọng nói:" được rồi chúng ta về thôi~". Cảnh phong thấy trên tay Ngọc Kiều cầm hai hộp bánh và hai ly nước liền hỏi:" không phải hôm nay em ăn tối nhà Nhược Băng sao? Vẫn còn đói?" Ngọc Kiều không trả lời ngay mà nói:" thì anh cứ về nhà trước đi đã" Cảnh Phong nghe vậy gật đầu ừ một tiếng rồi khởi động sẽ tiếp tục lên đường về nhà.
Một lúc xong về đến nhà, Ngọc Kiều đứng ở trước cửa đợi Cảnh Phong đem xe cất vào gara, Cảnh Phong cất xe xong đi ra vẫn thấy Ngọc Kiều vẫn đang đứng trước cửa liền hỏi:" sao còn chưa vào trong nhà? Muộn rồi, ngoài trời lạnh mau vào nhanh trong nhà" dứt lời anh liền mở cửa ra sau đó đưa tay mò công tắc bật đèn trong phòng khách, Ngọc Kiều lẽo đẽo vào theo sau Cảnh Phong, lột kiểu tay rớt xong đưa một hộp bánh và một ly nước cho Cảnh Phong nhỏ giọng nói:" tối muộn rồi mọi người chắc cũng đã đi nghỉ ngơi hết anh chắc vừa đi làm về chưa kịp ăn tối hay anh ăn tạm cái này đi rồi đi ngủ sớm đi đừng thức khuya quá, em đi về phòng trước đây, Bye!" Dứt lời liền không để Cảnh Phong kịp lên tiếng quay người đi thẳng lên phòng.
Cảnh Phong nhìn hộp bánh và ly trà trên tay ban đầu có chút ngạc nhiên sau đó nhìn theo hướng Ngọc Kiều vừa rời đi lắc đầu cười không biết nói gì. Thật ra anh đã ăn tối cùng đối tác rồi nhưng dù gì đây cũng là em gái mất công mua anh không nỡ từ chối, thôi coi như là anh ăn khuya vậy. Nghĩ như vậy Cảnh Phong liền xách cặp táp cầm theo hộp bánh và ly nước trên tay đi thẳng lên phòng.
Ngọc Kiều sau khi lên phòng đi ngang qua phòng của Cảnh Hạo, cô nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa:" Anh Cảnh Hạo! Anh đã ngủ chưa?" Cảnh Hạo bên trong phòng đang làm việc nghe thấy tiếng gõ cửa cùng với giọng nói quen thuộc của Ngọc Kiều liền đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra Cảnh Hạo thấy Ngọc Kiều đang đứng trước cửa trên tay cầm một túi gì đó anh hỏi:" muộn rồi qua phòng anh làm gì?" Lục tiểu đơ trước túi trên tay cho Cảnh Hạo đáp:" cảm ơn anh chuyện sáng nay, đúng như lời hứa hôm qua cái này là của anh"
Cảnh Hạo nghe vậy mở túi ra nhìn thì thấy là bánh bông lan trứng muối và một ly cam lộ, anh ngạc nhiên ngước lên nhìn Ngọc Kiều hôm qua anh chỉ tính nói đùa thôi ai ngờ Ngọc Kiều lại tưởng là thật, không để Cảnh Hạo lên tiếng Ngọc Kiều đã nói:" Anh ăn xong sớm ngủ sớm, đi em về phòng trước đây mai còn đi học nữa, Bye! chúc anh ngủ ngon~"dứt lời cô liền rời đi.
Sau khi Ngọc Kiều đi khỏi, Cảnh Hạo nhìn túi đồ trong tay bất chợt mỉm cười thầm nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày anh được cô em gái đanh đá này quan tâm. Cảnh Hạo vui vẻ đem đồ vào trong phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại.