Chương 28: Quay lại cuộc sống thoải mái
Trên lớp học, tiếng chuông giải lao vang lên, giáo viên vừa đi ra ngoài, Ngọc Kiều quay sang nói với Từ Đức đang ngồi ở bên cạnh:" ê này Đức! Lát sang văn phòng báo cáo sĩ số hộ tôi nha!" Vào đầu tuần trước chủ nhiệm Đường đột nhiên sắp xếp lại chỗ ngồi cho cả nước, Nhược Băng đang ngồi cùng Ngọc Kiều sẽ chuyển xuống ngay bàn phía dưới và Từ Đức sẽ thay vào chỗ của Nhược Băng. Ban đầu cả Ngọc Kiều và Từ Đức đều không muốn nhưng thấy thái độ nghiêm túc và đầy cương quyết của chủ nhiệm Đường nên đành miễn cưỡng ngoan ngoãn mà nghe theo sự sắp xếp đó.
Từ lúc nãy giờ vẫn luôn lo tập trung đọc sách nghe vậy lạnh lùng trả lời:" Biết" Ngọc Kiều nghe Từ Đức trả lời mình cộc lốc như vậy cảm thấy có chút khó chịu hỏi:" cậu không thể trả lời tôi dài hơn một chút, dù chỉ thêm một chữ à?" Từ Đức vẫn chỉ chú ý vào quyển sách trên tay thờ ơ đáp:" Không" Ngọc Kiều thở dài một tiếng chỉ biết bất lực nói:" thôi vậy nói không lại cậu".
Ngọc Kiều mặc kệ Từ Đức quay xuống dưới nói với Nhược Băng:" tiểu Băng ơi! Cậu xuống căn-tin với tớ đi! Sáng nay đi vội mình còn chưa kịp ăn sáng, giờ thì đói lắm rồi" Nhược Băng vừa thu dọn sách vở vừa nói:" thôi đi cô nương, chắc chắn là sáng nay cô nương lại ngủ nướng dậy trễ suýt một giờ học chứ gì?" Ngọc Kiều cười cười đáp:" Hì hì cậu lại hiểu tớ quá" Nhược Băng nghe vậy bật cười nói:" được rồi đi thôi" thế là cả hai nắm tay nhau vui vẻ đi xuống căn-tin.
[•••••]
Ở một góc bàn gần cửa sổ dưới căn tin trường, Nhược Băng ngồi nhâm nhi một ly nước ép trái cây còn Ngọc Kiều thì ung dung, vui vẻ thưởng thức đĩa bánh bông lan dâu tây và một ly trà đào, Ngọc Kiều cảm thấy Nhược Băng hôm nay tâm trạng có vẻ thoải mái hơn mọi ngày liền lên tiếng trêu chọc:" bộ sáng nay được anh Duệ Thần đưa đi học vui như vậy sao?" Nhược Băng nghe vậy hơi xấu hổ, giận dỗi đáp:" Không có gì hết, cậu lo ăn phần của mình đi!" Ngọc Kiều lấy một miếng bánh cho vào miệng thờ ơ nói:" thì tớ vẫn đang ăn mà" nhưng nhớ ra điều gì đó Ngọc Kiều nuốt miếng bánh xuống hỏi:" anh Duệ Thần đến đón cậu tên Ngôn Thành kia có biểu hiện gì không?" Nhạc Băng nhấp một ngụm nước thảnh thơi nói:" họ đi hết về quê từ tối hôm qua sau khi cậu ra về không lâu"Ngọc Kiều nghe vậy hơn ngạc nhiên hỏi:" Đã đi hết cả rồi sao?" Nhược Băng gật đầu ừ thì một tiếng, Ngọc Kiều lúc này thở phào nhẹ nhõm nói:" Vậy là chúng mình quay lại cuộc sống thoải mái rồi" Nhược Băng bật cười gật đầu đáp:" Tiểu Kiều cậu nói đúng rồi đó" nó rồi cả hai cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Cuộc trò chuyện vui vẻ chỉ dừng lại đúng lúc chuông vào học vang lên, Ngọc Kiều cùng Nhược Băng ung dung cùng nhau trở về lớp. Vừa bước vào lớp, có một học sinh chạy đến nói:" Ngọc Kiều! Chủ nhiệm Đường cho gọi cậu tới văn phòng có việc đó" Ngọc Kiều nghe vậy hơi tò mò gật đầu đáp:" tớ biết rồi cảm ơn cậu" nói rồi quay sang nói với Nhược Băng:" cậu vào lớp trước đi nhé!" Nhược Băng khẽ ừ một tiếng rồi đi vào lớp còn Ngọc Kiều xoay người đi tới văn phòng giáo viên.
Lúc tới, cô thấy chủ nhiệm Đường đang ngồi trong phòng bên trong còn có cả Từ Đức nữa, cô nhẹ nhàng bước vào lúc đi ngang qua tảng băng trôi mang tên Từ Đức
kia cô khẽ gật đầu coi như là chào hỏi cậu ta một tiếng nhưng cậu ta còn không thèm đáp lại, cô hơi tức giận thầm nghĩ:"đúng là đồ tảng băng di động"cô mặc kệ không quan tâm nữa quay sang nhìn chủ nhiệm Đường lịch sự hỏi:" chủ nhiệm Đường! Cô cho gọi em ạ?" chủ nhiệm Đường gật đầu ừ một tiếng rồi nhẹ giọng Bảo Ngọc Kiều ngồi xuống.
Thấy cả hai đã có mặt ổn định, chủ nhiệm Đường lấy ra trong cặp táp một tập tài liệu gì đó đưa cho Ngọc Kiều và Từ Đức mỗi người một bản nói:" sắp tới trường chúng ta tổ chức một hội thi giao lưu ca múa nhạc chủ đề truyền thống đây là bản nội dung và quy tắc của hội thi các em cầm về xem qua và truyền tải cho cả lớp để cùng chuẩn bị" cả hai cầm lên đọc sơ qua, từ đức thì không có ý kiến gì nhưng Ngọc Kiều lại có chút không muốn khẽ hỏi:" em với bạn Từ Đức bắt buộc phải có tiết mục biểu diễn chung ạ?" Chủ nhiệm Đường nghe vậy không nói gì chỉ gật đầu một cái, Ngọc Kiều có hỏi thêm:" Không thể làm khác sao cô?" Chủ nhiệm Đường thờ ơ nói:" đây là quy định do nhà trường đặt ra cô không quyết định được" Ngọc Kiều thấy vậy chỉ biết thở dài bất lực chấp nhận vậy thôi chứ sao giờ nữa.