Chương 26: Hành động ngu ngốc

Chương 26: Hành động ngu ngốc

Sau khi cơm tối được chuẩn bị xong xuôi, Ngọc Kiều và Nhược Băng phụ Phùng phu nhân một tay đem đồ ăn dọn ra bàn rồi để người làm ra gọi mọi người vào dùng bữa. Một lúc sau, mọi người có mặt đông đủ, Phùng phu nhân lấy cơm cho Ngọc Kiều dịu dàng nói:" Ngọc Kiều lâu lâu con đến chơi nên ăn nhiều một chút nha!" Ngọc Kiều gật đầu ngoan ngoãn cảm ơn Phùng phu nhân sau đó đáp:" Dạ được ạ! Vậy con không khách sáo nữa nhé~" ông Phùng nghe vậy cười vui vẻ nói:" khách sáo cái gì chứ đều là người quen cả, con lâu lâu mới tới chơi vậy nên cứ tự nhiên xem như ở nhà đi ha"Ngọc Kiều cười tươi vui vẻ vâng một tiếng.

Đang ăn, đột nhiên bà cô của Nhược Băng lên tiếng:" anh hai! Anh nhìn xem Nhược Băng đã lớn thế này rồi đứng với Ngôn Thành có vẻ rất xứng đôi ghê ha?"Phùng phu nhân nghe vậy đang định lên tiếng thì Ngọc Kiều đã nói:" hai bác không tin được đâu Nhược Băng vậy mà đã có người yêu rồi đó!" Câu nói này khiến cả nhà ngơ ngác vì ngạc nhiên, Nhược Băng ngồi ở bên cạnh khẽ lay nhẹ tay Ngọc Kiều, cô không nói gì chị khẽ vỗ vỗ nhẹ tay của Nhược Băng ý bảo Nhược Băng cứ yên tâm, cô có cách giải quyết.

Ông Phùng là người lấy lại tinh thần đầu tiên hỏi:" thật vậy sao? Là ai vậy?" Ngọc Kiều không chần chừ vui vẻ đáp:" Là anh Duệ Thần ạ" ông Phùng nghe vậy quay ra nhìn Nhược Băng với ánh mắt nhẹ nhàng hỏi Nhược Băng:" Thật vậy sao Nhược Băng? Là cái cậu hay thỉnh thoảng đến nhà đón con đi học đó hả?" Nhược Băng gật đầu khẽ vâng một tiếng. Ông Phùng không quá khắt khe với con cái với lại ông cũng đã biết về chàng trai này cũng có chút yên tâm giao con gái cho cậu ta tuy vậy nhưng ông vẫn hơi nghiêm khắc nhắc nhở :" yêu đương gì thì yêu nhưng vẫn phải lo học hành nghe cho con?" Nhược Băng gật đầu ngoan ngoãn đáp:" Dạ con biết rồi ạ thưa ba" ông Phùng nghe vậy không nói gì nữa chỉ khẽ ừ một tiếng.

Bà cô kia lúc này lấy lại tinh thần vội nói:" chuyện này không thể được" Nhược Băng cảm thấy hơi khó chịu hỏi:" Tại sao ạ?" Bà cô biết mình có chút lố liền nhẹ giọng hòa hoãn nói:" dù sao cũng không biết rõ chàng trai là người ra sao không an tâm giao Nhược Băng cho hắn ta như thế được" Ngôn Thành ở bên cạnh gật đầu phụ họa:" đúng đó, Nhược Băng em cẩn thận đừng để hắn ta lừa lấy hết tài sản của Phùng gia".

Ngọc Kiều nghe hai người kia nói xấu người khác từ nãy đến giờ, không để Nhược Băng lên tiếng đã hơi tức giận nói:" anh Duệ Thần là bạn thân của anh trai cháu có thể tin cậy hơn một số người với lại anh ấy cũng là đại thiếu gia của tập đoàn Duệ thị tương lai sẽ nối nghiệp của cha tuổi trẻ mà tài lại cao không như ai kia đến giờ vẫn còn ăn nhớ ở đậu, ăn bám người khác".

Ngôn Thành biết Ngọc Kiều là đang ám chỉ mình liền tức giận cao giọng hỏi:" cô là đang ý chỉ ai vậy?" Ngọc Kiều cười lạnh một tiếng hờ hững nói:" người nào chột dạ là người ấy nhận" nghe đến đây Ngôn Thành không kìm chế được cơn nóng giận đứng bật dậy cầm cốc nước trên bàn mạnh tay hất thẳng vào mặt Ngọc Kiều.Ngọc Kiều vì không kịp né nên hứng trọn nguyên cả cố nước cả gương mặt trở nên ướt sũng và sợi tóc vì dính nước ướt nhẹp rối tung dính lên mặt cô.

Mọi người chứng kiến cảnh này liền kinh ngạc sau đó là tức giận nhìn hai người trước mặt vừa làm hành động ngu ngốc kia, bà cô kia thấy Ngôn Thành làm như thế liền cảm thấy vô cùng hả dạ nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của ông bà Phùng liền có cảm giác sợ hãi, lo lắng cảm thấy dường như mình sắp gặp chuyện chẳng lành.

Nhược Băng hốt hoảng, vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho Ngọc Kiều, vừa lau vừa lo lắng hỏi:" Tiểu Kiều! Cậu không sao đó chứ?" Ngọc Kiều cố gắng giữ bình tĩnh trấn an Nhược Băng, cô lắc đầu nhẹ nhàng nói:" mình không sao, cũng may chỉ là cốc nước ấm không có bị bỏng có cứ yên tâm đi" Ngôn Thành đứng ở bên cạnh bĩu môi chế giễu:" đúng là mắc bệnh tiểu thư không biết có hơn ai không, có ly nước mà cũng không chịu được, đồ yếu đuối, vô tích sự ".

Nhược Băng lúc này không giữ bình tĩnh nữa đứng dậy quát thẳng vào mặt Ngôn Thành:" Đồ ngu ngốc nhà anh im lặng ngay đi, anh thừa biết cốc nước của mình không phải nước lạnh lại còn hất thẳng vào mặt Ngọc Kiều. Cũng may là nước đã nguội rồi nếu không anh gánh được trách nhiệm với gia đình cậu ấy không? Đừng để gia đình tôi phải liên lụy vì những hành động ngu ngốc thiếu suy nghĩ của anh" Ngôn Thành nghe Nhược Băng mắng một tràng vào mặt mình hơi kinh ngạc sau đó có chút tức giận nói:" Nhược Băng! Cô vì người ngoài mà lớn tiếng với tôi?".

Phùng phu nhân cũng đang rất tức giận nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói:" Nhược Băng con mau đưa Tiểu Kiều lên phòng thay đồ đi, váy còn bé ướt hết rồi" Nhược Băng nghe mẹ mình vậy liền gật đầu vâng một tiếng rồi quay sang đỡ Ngọc Kiều đứng dậy, Ngọc Kiều đứng dậy ngoan ngoãn nói:" Dạ vậy con xin phép hai bác lên phòng ạ" nhận được ánh mắt đồng ý của ông bà Phùng Ngọc Kiều là đi theo Nhược Băng phòng.

Ngôn Thành thấy hai người họ rời đi liền muốn lên tiếng thì nghe thấy giọng ông Phùng lớn tiếng quát:" Cậu ngồi yên ngay lại cho tôi lát nữa tôi nói chuyện với cậu sau" Ngôn Thành vẫn còn muốn lên tiếng nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của bà cô liền hậm hực im lặng ngồi xuống.