Chương 25: Xem như là hoà
Đến chiều tối, Ngọc Kiều xin phép Cảnh Hạo đưa Nhược Băng trở về tiện thể ở lại Phùng gia chơi một lúc và đương nhiên là Cảnh Hạo không từ chối. Ngọc Kiều vui vẻ dẫn Nhược Băng ra xe để chú Hàn đưa đến Phùng gia. Đến nơi, Ngọc Kiều trước khi xuống xe liền nói với chú Hàn:" chú cứ về trước đi khi nào về cháu gọi cho chú sau" chú Hàn nghe vậy cười gật đầu đáp:" được rồi! Vậy thì cũng đừng muộn quá!" Ngọc Kiều vâng một tiếng rồi cùng Nhược Băng bước xuống xe đi vào bên trong Phùng gia.
Vừa bước đến cửa thì người làm trong nhà đã mở cửa ra, nhìn thấy Nhược Băng thì vui vẻ nói:" Tiểu thư! Cô về rồi" rồi quay ra thấy Ngọc Kiều đang đứng ở phía sau liền nói:" Thái tiểu thư cô tới chơi" cả hai vâng một tiếng người làm liền mở rộng cửa cho hai người họ đi vào. Vào tới phòng khách, cô người làm liền cười nói:" lão gia và phu nhân có việc nên ra ngoài một lúc chắc cũng sắp về rồi hai cô cứ ngồi đây chơi, để tôi vào trong rót nước cho hai cô" Ngọc Kiều gật đầu khách sáo đáp:" Em cảm ơn, làm phiền chị rồi ạ" cô người nào vui vẻ nói không có gì cho quay người đi vào bên trong bếp.
Nhược Băng và Ngọc Kiều vừa ngồi xuống ghế sofa không bao lâu thì bà cô của Nhược Băng bước từ trên lầu xuống nhìn thấy hai người liền tỏ ra như mình là chủ nhà nói:" Nhược Băng về rồi sao?" nhìn thấy Ngọc Kiều ở bên cạnh liền ngơ ngác hỏi:" cô bé này là con nhà ai vậy?" Không để Ngọc Kiều lên tiếng Nhược Băng liền có chút khó chịu nói:" đây là Ngọc Kiều bạn của cháu cô cũng đã gặp qua mấy lần" bà cô kia nghe vậy liền như nhớ ra điều gì đáp:" là cô bé trước hay qua nhà chúng ta sao?" Dứt lời liền quay sang nhìn Ngọc Kiều cười nói:" xem bà già ta này, đúng là có chút tuổi có khác lại hay quên như vậy, thật xin lỗi con nha?".
Ngọc Kiều nghe vậy không những không tức giận còn cười lạnh đáp:" Dạ không sao đâu ạ, cháu hôm nay còn nhận nhầm anh Ngôn Thành là tài xế riêng của Nhược Băng nên cũng xem là hòa đi ạ" lời này vừa hay bị Ngôn Thành từ trên lầu đi xuống nghe thấy hết, anh ta nhíu mày khó chịu nhìn Ngọc Kiều, còn bà cô của Nhược Băng tỏ ra không vui, từ trước đến giờ cứ hễ bà ta nói câu gì là y như rằng Ngọc Kiều sẽ phản bác lại câu đó, thế mà Nhược Băng và ông bà Phùng cứ đứng về phe của Ngọc Kiều chống đối lại bà ta, bà ta và Ngôn Thành đang định lên tiếng thì bên ngoài có tiếng động cơ xe sau đó ông bà Phùng từ bên ngoài đi vào trên tay còn xách theo không biết bao nhiêu là túi lớn túi bé.
Nhược Băng và Ngọc Kiều đứng dậy đi đến chỗ hai người họ, Nhược Băng xách hộ giúp một ít đồ từ tay Phùng phu nhân nói:" ba mẹ vừa đi đâu về vậy? Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Cũng không để người làm trong nhà xách hộ nữa" Ngọc Kiều ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi hai người:" con chào hai bác!" Dứt lời liền tiến lên giúp xách vợi đồ từ tay ông Phùng.
Phùng phu nhân thấy Ngọc Kiều đến chơi thì vui vẻ nói:"tiểu Kiều mới đến chơi đó à con? Hay là ở lại nhà ăn tối cùng hai bác đi?" Ngọc Kiều thoải mái, tự nhiên cười tươi đáp:" Dạ được ạ, cũng lâu rồi không ăn món bác nấu, con nhớ tay nghề của bác lắm luôn" Phùng phu nhân nghe vậy liền cười nói:" cái con bé này cái miệng cứ như bôi mật vậy, càng ngày càng nói khiến người ta vui vẻ" Ngọc Kiều không nói gì chỉ khẽ cười hì hì một tiếng.
Sau một hồi cười nói vui vẻ thì ông Phùng ngồi ở sofa nghỉ ngơi, uống ly trà đọc tờ báo xem có tin tức gì nổi bật không, cón Phùng phu nhân lên phòng thay một bộ đồ cho thoải mái rồi đi xuống dưới nhà nói:" vừa hay hai bác vừa nãy có tiện đường ghé vô siêu thị mua ít đồ, tiện thể tối nay nấu mấy món chiêu đã cho hai đứa nha?" Ngọc Kiều nghe vậy vui vẻ đi theo Phùng phu nhân nói:" để con phụ bác một tay" Nhược Băng cũng chạy theo nói:"con cũng muốn giúp nữa" Phùng phu nhân thấy vậy liền cười vui vẻ đáp:" được vậy thì chúng ta cùng vào bếp thôi" cả hai vâng một tiếng rồi đi theo phía sau Phùng phu nhân vào bên trong bếp.
Bà cô của Nhược Băng chứng kiến một màn này liền tỏ ra vô cùng khó chịu, lúc bà ta đến có thấy bà chị dâu này đón khách nồng hậu như vậy đâu, tuy là cũng có chuẩn bị cơm nước, phòng ở chu đáo cho bọn họ nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ như người xa lạ vậy còn đằng này con bé kia không biết có cái gì khiến cho bà ấy lúc nào cũng đối đãi như ruột thịt trong nhà ngay cả anh trai bà ta cũng cười nhiều hơn khi gặp con bé Nhược Băng thì lúc nào cũng quấn quýt bên nó như hai chị em thân thiết ai không biết còn tưởng Ngọc Kiều như là con cháu trong nhà họ vậy.