Chương 8: Cứu người cứu một việc hôn nhân (3)

Hoa Thường lùi lại mấy bước: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

Phượng Tê Ngô đứng dậy lấy lá rơi trên vai xuống: "Dù gì Ngao Viêm cũng là Chiến thần Long tộc, Tam thái tử Đông Hải, ngươi cho rằng mỗi việc làm của ngươi ở Đông Hải có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn sao?"

"Ý ngươi là..."

Phượng Tê Ngô từ từ đến gần: "Không vạch trần ngươi tại trận, cũng không nói rõ nguyên do ngay trước mặt các vị tiên gia là hắn đã giữ lại đường lui cho ngươi."

"Vậy bây giờ ta phải làm thế nào? Bây giờ huynh ấy không chịu gặp ta." Hoa Thường luống cuống nhìn Phượng Tê Ngô.

"Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì, mặc dù ta sống mấy ngàn năm nhưng cũng chưa từng yêu đương, càng không có kinh nghiệm ở phương diện này." Phượng Tê Ngô cau chặt chân mày rồi vội lui lại mấy bước cách Hoa Thường xa một chút.

"Người là Thượng Tiên, nhất định sẽ có cách." Hoa Thường nắm ống tay áo Phượng Tê Ngô, nước mắt đảo quanh ở trong đôi mắt.

"Được rồi, đừng khóc, thật sợ ngươi rồi."

Phượng Tê Ngô nâng cằm lên suy nghĩ một lúc lâu: "Ngươi hãy nói là đã mang thai con của hắn, hắn nghe vậy chắc chắn sẽ ra gặp ngươi thôi."

Phượng Tê Ngô thấy Hoa Thường thẹn thùng: "Chuyện này… chuyện này có vẻ không được, để ta nghĩ lại."

"Hay là mỹ nhân cứu anh hùng. Ta tìm người trói Ngao Viêm lại, sau đó ngươi lại cứu hắn ra, nói không chừng hắn cảm động sẽ tha thứ cho ngươi." Nàng vừa dứt lời thì nhìn Hoa Thường với vẻ rất là đắc ý, nhưng nghĩ lại mới vừa rồi ngay cả một chiêu của mình mà nàng ta cũng đã không chịu được chứ đừng nói chi là cứu người, không thể được.

Phượng Tê Ngô suy nghĩ đến nhức đầu.

"Ta biết nên làm như thế nào rồi." Hoa Thường nhanh trí nghĩ.

"Làm thế nào?"

"Bí mật."

Phượng Tê Ngô khinh bỉ liếc Hoa Thường.

"Hôm nay vẫn phải tạ ơn Lăng Hoa Thượng Tiên chỉ điểm, có chỗ mạo phạm kính xin Thượng Tiên tha thứ."

Phượng Tê Ngô tiến tới trước mặt Hoa Thường: "Vậy ngươi nói thử xem ta có phải nữ nhân xấu xí không?"

Hoa Thường nhìn đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Phượng Tê Ngô trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu nên phì cười: "Dĩ nhiên Lăng Hoa Thượng Tiên là người đẹp nhất Tiên Giới này."

"Trẻ con dễ dạy, mau đi đi." Phượng Tê Ngô nhận được đáp án hài lòng, nàng cười cười.

Hoa Thường mới vừa đi vài bước lại quay trở lại: "Thượng Tiên, lúc trước ta thật sự từng chung tình với Tử Vi Đại Đế, hôm nay nói những lời đó với Đại Đế cũng là vì tức giận và không cam lòng mà thôi. Người đừng hiểu lầm, thật ra thì con người Tử Vi Đại Đế ngoại trừ lạnh lùng và vô tình một chút, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ích kỷ, chỉ là mỗi thứ một chút, những cái khác thì vô cùng tốt." Nói xong còn gật đầu rất trịnh trọng.

Trước mắt Phượng Tê Ngô có một đám quạ đen bay qua: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta và hắn…”

Hoa Thường không cho Phượng Tê Ngô có cơ hội giải thích mà nhảy lên rồi đi, chỉ chừa lại một mình Phượng Tê Ngô hỗn loạn.

"Từ lúc nào thì Lăng Hoa Thượng Tiên lại đi làm việc của Nguyệt Lão vậy?"

Phượng Tê Ngô quay đầu lại nhìn thấy Vân Hạc đang dựa lên cửa, tóc đen như mực, đôi mắt tím chứa ý cười, cẩm bào màu đen rực rỡ dưới ánh mặt trời. Lại nói Tử Vi Đại Đế cũng được coi như là mỹ nam tử số một số hai ở Tiên Giới, nhất thời Phượng Tê Ngô nhìn có chút mê mẩn.

Nàng hoàn hồn, gương mặt có chút ửng hồng, Phượng Tê Ngô quay đầu qua chỗ khác: "Phật Tổ thường nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Ta đây chỉ là cứu một việc hôn nhân… một việc hôn nhân…" Phượng Tê Ngô gõ đầu, mãi một lúc lâu cũng không nghĩ ra, nàng phất tay áo nói: "Dù sao đại khái chính là ý này."

Mặt Vân Hạc cưng chiều nhìn nàng: "Ngươi không hề thay đổi một chút nào, vẫn ngốc nghếch như vậy."

"Ngươi mới ngốc, ngươi còn chưa nói đến chỗ ta làm gì? Không phải người coi chỗ ta là quầy rượu đó chứ?" Phượng Tê Ngô cảnh giác nhìn rượu Lan Sinh trên bàn.

"Ta không yêu rượu như ngươi, chỉ muốn gặp ngươi và nói chuyện với ngươi một chút."

"Vậy ngươi kể cho ta nghe chuyện lúc trước đi."

Vân Hạc đón gió mà đứng, nhìn về nơi xa: "Đó là một câu chuyện rất dài."