Chương 9: Hai nam nhân một vở kịch (1)

"Khi đó ngươi còn là tiểu yêu tu vi thấp, còn thường xuyên kể với ta sư phụ ngươi và các sư tỷ đều không thích ngươi."

"Tại sao bọn họ không thích ta?"

Vân Hạc nhìn Phượng Tê Ngô nở nụ cười, vỗ vỗ đầu của nàng: "Đại khái là bởi vì quá ngốc."

Phượng Tê Ngô ghét bỏ hất tay hắn qua bên: "Bây giờ chắc chắn bọn họ rất hối hận, bây giờ ta chính là vị Thượng Tiên duy nhất trong Tiên giới."

"Biết thân biết phận trước vẫn hơn chứ."

Phượng Tê Ngô thắc mắc nhìn hắn: "Lúc ở Đông Hải thì nói ta ngốc, bây giờ lại còn nói ta đần, có phải ngươi đang ghen tị với ta đúng không?"

Vân Hạc mới vừa nhấp một ngụm rượu nghe vậy thiếu chút nữa phun ra: "Ta ghen tị với ngươi cái gì? Ghen tị ngươi là nữ? Vậy ta cảm thấy ta bây giờ vô cùng tốt." Vân Hạc nắm xiêm áo của mình thật chặt, cảnh giác nhìn Phượng Tê Ngô.

"Yên tâm đi, ta không có hứng thú với ngươi."

Vân Hạc nghe vậy, bất chợt tiến tới trước mặt Phượng Tê Ngô với khoảng cách chỉ bằng một ngón tay: "Tại sao không có hứng thú với ta?"

Phượng Tê Ngô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Vân Hạc, nhẹ nhàng mang theo mùi rượu, đôi mắt ôn nhuận chứa ý cười sáng quắc nhìn nàng, dường như nơi đó hoa đào nở đầy khắp núi.

Nhịp tim Phượng Tê Ngô càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, dường như sắp nhảy ra ngoài. Mắt thấy Vân Hạc cách mình càng ngày càng gần, Phượng Tê Ngô đẩy ra, mặt giống như ráng chiều, ửng đỏ nửa bầu trời.

Nàng quay đầu đi chỗ khác rồi hít một hơi thật sâu: "Nam tử đẹp trong Tiên giới có rất nhiều, vì sao cứ phải có hứng thú với một mình ngươi?"

"Ha ha ha... những nam tử kia có thể so với ta sao?"

"Tại sao không thể so với ngươi, đều là Tiên, cũng không khác gì trong mắt ta."

"Vậy sao mặt của ngươi lại đỏ?" Vân Hạc cười như không cười nhìn nàng.

"Ta… chẳng qua là... vì mới uống rượu lại bị gió thổi nên có hơi nóng thôi." Phượng Tê Ngô sờ sờ mặt mình rồi cố giả bộ bình tĩnh.

Vân Hạc còn muốn nói gì đó lại bị Phượng Tê Ngô không nhịn được ngắt lời.

"Đừng đổi chủ đề, kể tiếp chuyện vửa rồi đi."

"Thái độ Lăng Hoa Thượng Tiên nhờ vả người ta chính là như thế này sao?" Có thể là ngồi hơi mệt chút nên Vân Hạc nửa dựa, một tay chống đầu, một tay khác vuốt vuốt ngọc bội bên hông.

"Là ngươi không mời mà tới, còn nói là cố nhân của ta, hơn nữa ngươi cũng đã uống rượu Lan Sinh này rồi thì có kể chút chuyện lúc trước của ta cũng không phải quá đáng." Đương nhiên Phượng Tê Ngô không cam chịu yếu thế.

"Biết thì sao, chỉ là tăng thêm ưu sầu mà thôi."

"Nếu như ngươi ngủ năm ngàn năm rồi khi tỉnh lại có người nói chúc mừng ngươi vì cuối cùng cũng tu luyện thành công, bây giờ ngươi đã trở thành Thượng Tiên duy nhất trong Tiên giới. Sau đó ở chỗ này, tất cả trí nhớ trước kia đều không còn, ngươi liều mạng nhớ, cứ liều mạng nhớ vẫn không nhớ ra, giống như thiếu cái gì đó thì ngươi sẽ thế nào?" Phượng Tê Ngô chỉ vào đầu của mình, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Vân Hạc muốn nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng Ti Mệnh.

"Tiểu Hạc, mấy ngàn năm không gặp, bế quan ra cũng không biết đến Phủ Tinh Quân thăm ta." Ti Mệnh sải bước đến.

"Không phải mới vừa bế quan ra đã đến đám cưới của Tam thái tử Đông Hải sao, đúng lúc gặp được Tê Ngô ở Đông Hải nhưng cũng chưa nói được mấy câu đã tới xem sao."

"À ~ vậy sao ta không nhìn thấy ngươi?"

"Có chuyện quan trọng quấn thân nên chỉ nói chuyện với Đông Hải Long Vương rồi đi. Sao rồi, vẫn khỏe chứ."

"Vẫn tốt, đúng lúc hôm nay ta cũng không có chuyện gì nên có thể chè chén một phen." Ti Mệnh quay đầu qua nhìn Phượng Tê Ngô: "Tê Ngô có tình nguyện cống hiến vài hũ rượu không?"

Đột nhiên Phượng Tê Ngô cảm thấy sống lưng lạnh hẳn, mồ hôi lạnh toát ra.

Thường ngày mấy tiên gia kia nhìn thấy nàng sẽ tôn xưng một tiếng Lăng Hoa Thượng Tiên, tuy nói Vân Hạc nói là bạn cũ của nàng nhưng nàng đã không còn nhớ, hôm nay mới gặp mặt nên cũng không thân thiết đến mức gọi thẳng tên nàng. Còn nữa, một người ngày thường gọi nàng bằng tên đầy đủ, hôm nay lại gọi nàng là Tê Ngô...

Chẳng lẽ hôm nay gặp phải hoàng lịch, có tai họa sắp tới.

Ti Mệnh vươn tay quơ quơ trước mắt Phượng Tê Ngô: "Tê Ngô, nghĩ gì mà mất hồn vậy."

"À...không có gì, hiếm khi Ti Mệnh không ngại rượu ta ủ, dĩ nhiên là ta tình nguyện." Nàng đứng dậy với vẻ cứng ngắc rồi đi vào Xuân Phong Cư.

Phượng Tê Ngô mới vừa đi, sắc mặt Ti Mệnh đã trầm xuống.

"Ngươi đã nói với nàng ấy những chuyện gì?" Giữa những hàng chữ có chút lạnh lẽo.

Khóe miệng Vân Hạc cười tà mị, nói từng chữ một: "Những… chuyện… đã… qua, yêu… hận… tình… thù."