Chương 7: Cứu người cứu một việc hôn nhân (2)

Người tới không phải là ai khác, chính là Tử Vi Đại Đế - Vân Hạc.

Vân Hạc không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Phượng Tê Ngô, vươn tay cầm rượu bắt đầu rót, đặt ở chóp mũi ngửi "rượu ngon" rồi uống một hơi cạn sạch.

Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đẹp đẽ kia, hai tay bóp thật chặt thành quả đấm.

"Ngươi cũng quá không khách sáo." Hàm răng nàng nghiến vang ken két trong khi vẫn cố gượng cười.

"Nói thế nào cũng coi như là cố nhân, uống một ly rượu ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ." Vân Hạc có một đôi mắt tím rất đẹp, giờ phút này đang cong cong cười với Phượng Tê Ngô.

Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng nhíu mày: "Ta ngươi đã quen biết thật lâu trước kia sao?"

"Đúng, đã quen biết từ rất sớm. Nhưng ta chưa từng nghĩ lúc gặp lại ngươi đã là Thượng Tiên." Vân Hạc ngẩn người trong chốc lát.

"Lúc ta tỉnh lại đã thành Thượng Tiên, cũng không biết vì sao. Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện lúc trước của ta không? Có rất nhiều chuyện ta cũng không nhớ rõ."

"Ngươi không nhớ rõ?" Bởi vì chuyện năm đó, trong cơn tức giận hắn đã hạ phàm lịch kiếp, lịch kiếp trở về lại bế quan tu luyện, cho đến ngày gần đây mới xuất quan. Mới vừa rồi Phượng Tê Ngô không nhận ra mình ở Long Cung, hắn còn tưởng rằng là nàng đang tức giận, không nghĩ tới là không nhớ chuyện gì cả.

"Ừ…”

"Ti Mệnh không kể cho ngươi biết sao?"

"Ngươi đừng nhắc Ti Mệnh nữa, mỗi lần gọi hắn thì hắn đều có một đống chuyện không thể phân thân, hắn chính là không muốn ta nhớ lại, nói không chừng trước kia hắn thiếu ta thứ gì đó nên muốn quỵt nợ." Phượng Tê Ngô không vui nói.

Trong con ngươi Vân Hạc càng vui vẻ, lúc trước có một Tô Thanh Hàn ngăn ở trước mặt hắn, bây giờ đã bị nhốt ở dưới Vạn Uyên, mà Phượng Tê Ngô lại mất trí nhớ. Có phải việc này có nghĩa mình vẫn còn cơ hội hay không.

Phượng Tê Ngô nhìn Vân Hạc bên cạnh hai tay vòng ngực cười khúc khích, xem ra Tử Vi Đại Đế này có chút không bình thường, vẫn nên cách hắn xa một chút mới được.

Phượng Tê Ngô phát hiện có người lên núi, Vân Hạc lấy lại tinh thần lập tức nhanh chóng vào trong phòng.

"Này, chưa được chủ nhân cho phép sao có thể tự tiện xông vào."

Thì đã trễ.

Hoa Thường đã thay bộ đồ cưới bằng xiêm áo màu xanh. Đôi mắt nàng ta đỏ ửng, hiển nhiên là mới vừa khóc xong.

Đột nhiên nàng ta rút một thanh kiếm từ trong tay áo ra hướng thẳng tới Phượng Tê Ngô.

Phượng Tê Ngô ngồi thẳng lưng, mặt không đổi sắc, con ngươi lạnh lẽo, đợi đến lúc kiếm chỉ cách một ngón tay thì hai tay nàng sáng lên, kiếm lập tức thay đổi phương hướng bay về hướng Hoa Thường.

Trong không khí tràn ngập mùi máu, kiếm sượt qua má phải Hoa Thường cắm thẳng xuống đất, vang lên ong ong.

"Từ lúc nào đã đến lượt Tiểu Tiên như ngươi làm loạn ở Núi Cửu Lăng của ta đây,." Phượng Tê Ngô lạnh lùng nói làm cho người ta không rét mà run.

"Nếu không phải vì ngươi thì giờ ta đã là thê tử của Ngao Viêm.” Hoa Thường trợn to mắt, tức giận nói.

"Ta cầu xin ngươi như vậy mà ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta, còn phá hủy hôn sự này của ta, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ." Dứt lời, Hoa Thường khóc như hoa lê đẫm nước mưa.

"Không phải là tự ngươi nói với Vân Hạc chỉ cần một câu nói của hắn là ngươi có thể không cần việc hôn sự này sao?"

Chỉ một câu nói đã chặn Hoa Thường nghẹn họng không trả lời được.

Phượng Tê Ngô nhấp nhẹ môi, nói tiếp: "Ngươi lại cho là Ngao Viêm là ai?"

Hôm nay lúc rớt từ trên cây xuống, Phượng Tê Ngô nhìn thấy phía sau San Hô có một đôi giày màu đỏ thẫm, khi đó nàng không kịp nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại e là Ngao Viêm đã nghe được từng chữ từng câu chân chân thật thật trong cuộc đối thoại của hai người bọn họ, chẳng qua là hắn yêu Hoa Thường chứ nếu không cũng sẽ không làm mình cho nàng ta một con đường sống.

Nhưng nói chung tận mắt nhìn thấy nữ tử sắp thành thân cùng mình nói những lời đó cùng nam nhân khác thì… trong lòng vẫn không chịu nổi.