Chương 6: Cứu người cứu một việc hôn nhân (1)

Phượng Tê Ngô đi dạo ở bên trong Long Cung một vòng lớn cũng không tìm được Hỉ Điện ở nơi nào nên tìm chỗ ngồi xuống: "Sẽ không lạc đường nữa chứ?" Nàng rũ đầu thở dài.

May nhờ có tôm binh đi ngang qua dẫn Phượng Tê Ngô tới Hỉ Điện.

Nàng đi vào như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi xuống bên cạnh Ti Mệnh.

"Ta còn tưởng ngươi đã chuồn." Ti Mệnh uống rượu, thản nhiên nói.

Phượng Tê Ngô đáp lại mà không ngước mắt lên: "Hôm nay coi như là trả nợ cho Đông Hải Long Vương thôi."

Ti Mệnh cười cười mà không suy nghĩ gì nhiều, sau đó lại xoay người nâng cốc chè chén cùng những tiên gia khác rất vui vẻ.

Không biết qua bao lâu, ngày tốt giờ lành đã sắp đến mà vẫn còn chưa thấy tân lang tân nương hôm nay, có mấy vị tiên gia không ngồi yên nhìn chung quanh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đại tiên râu bạc hỏi.

"Chẳng lẽ là có biến cố gì đó." Tiên tử mặc áo lam nhìn chung quanh.

"Chờ đi." Tiên ông gầy teo bên cạnh phe phẩy cây quạt, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Trong lúc mọi người đang bàn tán ầm ĩ thì Đông Hải Long Vương đi ra, nhưng sắc mặt trông có vẻ không tốt lắm, cứ âm trầm.

"Hôm nay đa tạ các vị tiên gia cho ta đây chút mặt mũi, nhưng Long Cung có chút chuyện cần phải làm, chuyện này… e là chuyện vui này phải trì hoãn chút ngày giờ, kính xin các vị tiên gia tha thứ."

Dường như các tiên gia không ngờ đến sẽ như thế này nên lại nhỏ giọng bàn tán, sắc mặt Đông Hải Long Vương càng ngày càng không tốt.

Phượng Tê Ngô lại rót đầy một ly rượu uống xong rồi lưu loát đứng dậy: "Đã như vậy thì chúng ta đi về trước."

Các tiên gia nhìn về phía Lăng Hoa Thượng Tiên, bọn họ ngẩn người chốc lát rồi rối rít đứng dậy từ biệt Đông Hải Long Vương.

Phượng Tê Ngô mới vừa bước ra Hỉ Điện đã bị Đông Hải Long Vương gọi lại.

"Hôm nay đa tạ Lăng Hoa Tiên Tử cho ta đây chút mặt mũi." Long Vương nói xong nhìn qua tôm binh đứng đằng sau, tôm binh lập tức lấy một vò rượu ra.

"Nghe nói xưa nay thượng tiên yêu thích rượu, bình Lan Sinh này tặng cho thượng tiên, kính xin thượng tiên…"

"Đa tạ ý tốt của Long Vương, rượu ta sẽ nhận, có một số việc là chuyện nhà của ngài, ta không tiện nhúng tay." Tất nhiên Phượng Tê Ngô biết được ý trong lời nói của Long Vương.

"Đa tạ thượng tiên "

Phượng Tê Ngô khẽ gật đầu rồi bước đi.

Ti Mệnh cau mày nhìn Phượng Tê Ngô.

"Nhìn ta làm gì, trên mặt ta có dính gì à?"

Ti Mệnh cũng không tiện hỏi nhiều: "Bình rượu Lan Sinh này ta có phần không?"

Phượng Tê Ngô vội vàng bảo vệ rượu Lan Sinh thật chặt vào trong lòng: "Đây là rượu Long Vương tặng cho ta, ngươi biết rượu Lan Sinh này khó ủ thế nào không, riêng hoa Lan Sinh đã một ngàn năm mới nở một lần, lúc hái cũng phải cực kỳ chú ý, phải hái lúc nửa đêm khi hoa mới vừa nở ra thì hương vị rượu ủ ra mới càng thêm ngọt ngào."

Ti Mệnh tức giận liếc Phượng Tê Ngô: "Không phải danh hiệu ma men lớn nhất trong Tiên Giới thuộc về Lăng Hoa Thượng Tiên sao?"

"Ta chỉ có một yêu thích như thế, chẳng lẽ ngươi cũng muốn gạt bỏ?"

"Ta không có bản lĩnh đó." Ti Mệnh vẩy ống tay áo, không cãi nữa.

Phượng Tê Ngô cãi vả như thường ngày xong lại cẩn thận che chở rượu Lan Sinh trở về núi Cửu Lăng.

Nàng không thể chờ đợi mở Lan Sinh ra, hít thật sâu: "Hương vị cực ngọt ngào."

Nàng rót tràn đầy một ly, còn chưa uống đã nghe một tiếng.

"Lăng Hoa Thượng Tiên thật có nhã hứng "