Chương 22: Đá Tam Sinh (2)

Bọn họ lên thuyền, người chèo thuyền là một con ma không đầu: "Hôm nay Mạnh Bà muốn đi đâu?"

Tô Ngâm khách sáo nói: "Đến chỗ Đá Tam Sinh."

"Kiếp trước kiếp này đều hóa thành mây khói, hóa thành mây khói."

Tô Ngâm không nói thêm gì nữa, Lý Kính Ngôn vẫn để Tô Ngâm kéo, cúi đầu giống như trẻ con làm sai chuyện.

Thời gian qua một nén nhang đã đến chỗ Đá Tam Sinh, từng hình ảnh liên tục hiện ra giống như những ngày đó chỉ là hôm qua.

"Lý Kính Ngôn, những lời chàng nói đều chưa tính."

"A Ngâm, ta…"

"Chàng nói chàng sẽ sống sót trở về, chàng không làm được. Chàng đã nói chàng sẽ bảo vệ ta một đời chu toàn, chàng không làm được. Chàng đã nói sẽ tới cầu Nại Hà gặp ta một lần cuối cùng, chàng vẫn không làm được…"

Lý Kính Ngôn giúp Tô Ngâm lau nước mắt trên mặt: "Ta có lỗi với A Ngâm, thật xin lỗi."

Hình ảnh trên Đá Tam Sinh là năm Tô Ngâm tám tuổi, bởi vì ham chơi mà lén đi theo sau Phụ hoàng đến quân doanh, hôm đó tuyết rơi rất lớn, trong lúc đang giao chiến với Lý Quốc, Tô Ngâm nhảy nhót hoàn toàn không biết nguy hiểm đột kích, binh lính Lý Quốc phía sau lén cầm kiếm từ từ đến gần Tô Ngâm, trong phút chốc Tô Ngâm bị một lực lượng đẩy mạnh ra, người nọ kiếm đâm ngay giữa lồng ngực nam hài.

Tô Ngâm bên cạnh Đá Tam Sinh khiếp sợ nhìn Lý Kính Ngôn bên cạnh: "Năm tám tuổi, người cứu ta là chàng?"

Lý Kính Ngôn dịu dàng nhìn Tô Ngâm: "Nàng cho rằng là ai?"

"Cho nên vào ngày Đông Tầm diệt quốc, chàng đã nhận ra ta?"

"Đúng, không ngờ tiểu nữ hài năm đó ta cứu chỉ chớp mắt đã lớn như vậy, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra được."

Tô Ngâm nhào vào trong lòng Lý Kính Ngôn: "Vì sao chàng không nói sớm?"

"Có nói hay không kết quả không phải cũng vậy sao, nàng yêu ta rồi."

Trên Đá Tam Sinh lại xuất hiện một hình ảnh.

Lý Kính Ngôn cõng xác Tô Ngâm đi tới gần một vách dốc vạn trượng, Lý Kính Ngôn nhìn bốn phía rồi tìm con đường nhỏ bò từng bước khó khăn xuống.

Có tảng đá mài rách tay hắn, có tảng đá làm mặt hắn bị thương.

Ngày thứ bảy, cuối cùng cũng xuống được đáy vực, Lý Kính Ngôn quen cửa quen nẻo cõng Tô Ngâm đến một hang động, bên trong đều là hàn băng vạn năm.

Lý Kính Ngôn cẩn thận đặt Tô Ngâm ở trong quan tài băng: "A Ngâm, nàng chờ ta, ta đi tìm Nam Lục Tiên Ông, ông ấy nhất định có cách cứu nàng." Hắn nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Ngâm rồi rời đi.

Mấy ngày liên tiếp, alixiaotiannu-truyenyy.vip, Lý Kính Ngôn tìm khắp đáy vực cũng không thấy bóng dáng Nam Lục Tiên Ông.

Lý Kính Ngôn nghĩ, chẳng lẽ là tiên ông đi ra ngoài vân du tứ hải rồi sao?

Sau đó hắn lại vội vã chạy về động hàn băng: "A Ngâm, nàng ở nơi này chờ ta, ta nhất định sẽ có cách cứu sống nàng."

Từ đó, Lý Kính Ngôn đi khắp các quốc gia chư hầu cũng không tìm được Nam Lục Tiên Ông, thời gian đã qua ba trăm năm.

Lý Kính Ngôn trở lại trong động hàn băng, nằm ở bên cạnh Tô Ngâm: "A Ngâm, ta đi tìm nàng có được không?” Hắn nói xong rồi nhắm hai mắt lại.

"Nàng biết không, hai trăm năm trước ta đã ở Minh giới, nhưng ta hỏi thăm tất cả quỷ sai có nhìn thấy một người tên là Tô Ngâm không, bọn họ đều nói không thấy. Ta lại nghĩ có thể nàng còn chưa chết, nhưng sau đó gặp được nàng ở Mạnh Bà Trang ta mới biết Tô Ngâm nhân gian chính là Mạnh Bà của Hoàng Tuyền. Nàng nhìn đi, có phải tạo hóa trêu ngươi, ta không dám đi làm quen với nàng nên vẫn ở trong căn nhà nhỏ đối diện, mỗi ngày nhìn nàng tựa như ở bên cạnh nàng.

Tô Ngâm nhìn Lý Kính Ngôn, khóc nói: "Chàng thật khờ."

"Chỉ cần người đó là nàng… A Ngâm."

Qua một lúc lâu, Tô Ngâm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói rất chân thành: "Dù vậy, Lý Kính Ngôn, chàng hãy quên đi, chúng ta đã không thể nào ở cùng nhau."

Lý Kính Ngôn nghe thấy câu này, ngạc nhiên nhìn Tô Ngâm: "A Ngâm, nàng bảo ta phải quên như thế nào?"

"Nếu tiếp tục ở lại Minh giới này thì chàng sẽ thật sự hồn bay phách tán." Tô Ngâm gần như gào lên.

"Ta không sợ, chỉ cần ta nghĩ đến sau này người ở bên cạnh ta đời đời kiếp kiếp không phải là nàng ta lại không làm được."

Tô Ngâm dùng Tiên thuật định Lý Kính Ngôn lại: "Lý Kính Ngôn, ta không thể nhìn chàng hồn bay phách tán, cho dù là nhìn chàng sống vui vẻ ở nhân gian ta cũng vui lòng, hãy tha thứ cho ta."

Tô Ngâm cầm một bát canh Mạnh Bà đút Lý Kính Ngôn uống hết.

Lý Kính Ngôn ngất đi. Tất cả mọi chuyện trước kia giống như mây khói, không còn thấy nữa.

Lý Kính Ngôn nhìn Tô Ngâm trước mắt, hỏi rất là khách sáo: "Xin hỏi cô nương, đây là nơi nào?"

"Đá Tam Sinh."

"À ~ xin hỏi cầu Nại Hà đi hướng nào?"

"Đúng lúc ta cũng muốn đi đến đó, chúng ta cùng đi đi." Tô Ngâm vô thức muốn kéo tay Lý Kính Ngôn nhưng Lý Kính Ngôn lại rụt về, cười cười lễ phép với Mạnh Bà.

Vẫn là con ma không đầu trước đó chèo thuyền: "Kiếp này có duyên không phận, chỉ có thể tiếp tục ở kiếp sau."

Lý Kính Ngôn nhìn Tô Ngâm nói: "Cô nương cũng đi đầu thai chuyển thế sao?"

"Không phải, ta là Mạnh Bà của Hoàng Tuyền này, vẫn phải ở chỗ này."

"À ~ "

Thuyền đi chậm hơn lúc đến rất nhiều, Lý Kính Ngôn nhìn chung quanh, có hơi sợ.

Tô Ngâm ở bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn, nàng hơi cười cười.

"Cô nương, cô luôn nhìn chằm chằm ta, trên mặt ta có dính gì sao?"

“…”

"Đến cầu Nại Hà rồi." Giọng của ma không đầu chèo thuyền vang lên.

Tô Ngâm và Lý Kính Ngôn cùng đi đến đầu cầu Nại Hà: "Qua cầu Nại Hà này là có thể đầu thai chuyển thế rồi."

Lý Kính Ngôn hơi cúi người chào giống như nói cám ơn Tô Ngâm.

Mới vừa lên đầu cầu, hắn hơi dừng bước lại xoay người nói: "Có phải ta đã từng gặp cô nương ở đâu đó rồi không?"

"Lời này phải hiểu thế nào?"

Lý Kính Ngôn cầm quạt xếp gõ đầu: “Chỉ là cảm thấy hình như đã từng gặp cô nương ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, cũng có thể là ta nhận lầm người, đãquấy rầy cô nương."

Tô Ngâm lắc đầu: "Không sao." Nàng nói xong lại xoay người trở về Mạnh Bà Trang.

Vừa vào Mạnh Bà Trang, Tô Ngâm đã ngồi chồm hổm xuống đất, lớn tiếng khóc lên, khóc tê tâm liệt phế.

Phượng Tê Ngô thấy thế đi tới ôm lấy Mạnh Bà, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

"Mạnh Bà, tất cả đều sẽ tốt."