Lúc Phượng Tê Ngô rời đi, Mạnh Bà tặng vài hũ tử rượu Lan Sinh cho nàng, nói là uống hết lại đến chỗ nàng ấy lấy.
Sau khi về núi Cửu Lăng, Phượng Tê Ngô thường xuyên mơ thấy nam tử xuất hiện trên cầu Nại Hà, có mấy phần quen biết và mấy phần không khỏi đau lòng.
Nói đến đau lòng, Phượng Tê Ngô luôn cảm thấy mấy ngày gần đây trái tim cứ đập bình bịch kịch liệt, dường như muốn nhảy ra ngoài.
"Chẳng lẽ ở Minh giới để lại di chứng gì?" Nàng tự lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu phủ định.
Nàng đang chống đầu suy nghĩ thì thoáng cái thấy Lan Sinh trên bàn, vội vàng ôm nó lên cọ vào mặt: "Để cho ta nếm thử xem uống các ngươi có ngon không?"
Rót đầy một ly, cẩn thận đặt tại chóp mũi ngửi: "Thứ Mạnh Bà làm ra quả thật danh bất hư truyền." Một hớp xuống bụng cực kỳ ngọt lành.
Uống say sưa thì lại nghe thấy một giọng tức giận: "Lăng Hoa Thượng Tiên thật đúng là tốt, để một mình ta ở Minh giới rồi một mình trốn đi uống rượu."
Phượng Tê Ngô lẩm bẩm: "Là chính ngươi muốn cùng… muốn cùng… người đó tên gì?"
"Sở Giang Vương." Mặt Vân Hạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vô cùng đau khổ.
"Đúng rồi, Sở Giang Vương. Là các ngươi muốn uống rượu với nhau, ta cũng không tiện quấy rầy nhã hứng của hai người các ngươi nên trở về trước."
Vân Hạc hiếm khi không cãi cọ với nàng: “Hôm đó ở Minh giới ta thấy sắc mặt ngươi tái nhợt, bây giờ không sao chứ?"
Phượng Tê Ngô xua tay: "Ta có thể có chuyện gì? Có thể là không khí Minh giới không tốt nên nhất thời không thích ứng."
"Không sao thì tốt."
Vân Hạc nhìn thấy ba hũ tử rượu Lan Sinh đặt trên bàn, thất kinh đứng dậy: "Mạnh Bà đó rộng lượng vậy à, một hơi đưa luôn ba hũ?"
Phượng Tê Ngô gỡ tay Vân Hạc ra: "Ta nói cho ngươi biết, đây là Mạnh Bà tặng ta, không có phần của ngươi, lại nói ta còn giúp Mạnh Bà một chuyện lớn thì người ta mới tặng ta." Phượng Tê Ngô thương tiếc nhìn rượu Lan Sinh, thật sự khiến Vân Hạc có chút buồn cười.
"Ngươi có thể giúp Mạnh Bà cái gì?" Vân Hạc hỏi.
"Ngươi có biết lúc trước Mạnh Bà hạ phàm lịch kiếp có thích một người không, chỉ là cuối cùng hai người không thể yêu nhau ở phàm trần tới già… sau này Mạnh Bà cũng gặp được hắn ở Minh giới, nhưng hắn không chịu đầu thai chuyển thế, Mạnh Bà đã đút hắn uống canh Mạnh Bà, từ đó về sau bọn họ thành người xa lạ cách chân trời…" Phượng Tê Ngô kể tóm tắt cho Vân Hạc nghe.
Vân Hạc hiểu gật đầu: "Lúc trước vẫn luôn nghe quỷ sai kể Mạnh Bà đợi một người năm trăm năm vẫn không đợi được, thì ra là như vậy."
Phượng Tê Ngô dùng cùi chỏ đụng Vân Hạc: "Ngươi nói xem yêu là gì?"
Thân thể Vân Hạc hơi cứng lại rồi lập tức nghiêm chỉnh: "Đại khái chính là thấy nàng mạnh khỏe là vui rồi."
"Vậy trước kia ngươi có thích tiên tử nào không?" Phượng Tê Ngô tò mò hỏi.
"Đương nhiên là có, chẳng qua là từ trước tới giờ trong mắt người ta chưa từng có ta mà thôi." Tròng mắt Vân Hạc có vẻ đau thương.
"Vậy chắc chắn là tiên tử kia không thật sự tinh mắt, mỹ nam tử phong độ tuấn tú giống như Tử Vi Đại Đế lại không coi trọng, nhất định là có mắt không tròng, ngươi cũng đừng quá mức để ý." Phượng Tê Ngô an ủi.
Vân Hạc hứng thú chống đầu nhìn Phượng Tê Ngô: "Đúng đó, alixiaotiannu-truyenyy.vip, ngươi nói xem ánh mắt tiên tử kia bị sao vậy chứ?"
Phượng Tê Ngô cẩn thận cân nhắc rồi chậm rãi nói: "Củ cải rau xanh mỗi thứ đều có thứ nó yêu thích, nói không chừng tiên tử kia cho rằng vẻ ngoài của mình khó coi không xứng với ngươi."
Vân Hạc phụ họa gật đầu: "Đúng nha, nếu là vẻ ngoài người người đều đẹp giống như Tiểu Tê Ngô vậy thì tốt rồi."
"Nghĩ thật hay."
Hai canh giờ sau, Phượng Tê Ngô đuổi Vân Hạc đi, nói là có chút buồn ngủ nên cần nghỉ ngơi.
Vân Hạc hết hứng: "Vậy ngày mai ta quay lại thăm ngươi."
Phượng Tê Ngô ngáp rồi vung tay lên, kết giới phong kín bốn phía núi Cửu Lăng, trong viện có đặt cái sạp, Phượng Tê Ngô nằm ở phía trên thật là sảng khoái.
"Ngô Nhi, Ngô Nhi, Ngô Nhi…"
"Là ai, là ai đang gọi ta?"
Phượng Tê Ngô nhìn bốn phía tìm kiếm giọng nói kia. Sau đó thấy trước mặt có một tòa viện đẹp, bên ngoài viện đốt hoa đăng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hình như giọng nói là từ bên trong truyền ra.
"Là ai đang gọi ta?"
Một nam tử áo trắng đi từ lầu các đối diện tới, bộ bộ sinh liên, hắn đến gần kéo tay Phượng Tê Ngô: "Ngô Nhi, ta trồng Mạn Châu Sa Hoa mà nàng thích nhất."
Phượng Tê Ngô cứ như vậy bị hắn dắt đi, nàng nhìn hắn không chớp mắt, dưới hàng mi là một đôi mắt màu tím đậm câu hồn nhiếp phách, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi môi nhấp nhẹ, cười như không cười.
Không biết là bóng đêm này quá mức lạnh lẽo hay tay nam tử lạnh như băng, Phượng Tê Ngô đặt một cái tay khác của mình lên rồi nhỏ giọng nói: "Coi chừng cảm lạnh."
Nam tử nghe vậy cầm tay chặt hơn.
Nam tử dẫn Phượng Tê Ngô tới một căn phòng rồi chỉ vào cành khô trên cửa sổ: "Nàng xem Mạn Châu Sa Hoa sắp nở rồi."
Phượng Tê Ngô đến gần nhìn: "Chậu Mạn Châu Sa Hoa này giống cái chậu ta trồng, chỉ là nó chưa bao giờ nở hoa."
Nam tử vung tay áo lên, cành khô đó từ từ giãn "thắt lưng" ra như đang sống, đầu tiên là lá cây xanh biếc hiện ra rồi từ từ mất sạch, bông hoa đỏ như máu dần dần nở ra.
Phượng Tê Ngô không thể tin nhìn nó: "Ngươi làm thế nào vậy?"
"Bởi vì nàng tới?"
"Ta tới là nó có thể nở hoa à?"
Nam tử mỉm cười nhìn nàng gật đầu.
"Vì sao?"
"Bởi vì nàng thích thì nó sẽ nở hoa."
Phượng Tê Ngô nghe vậy không hiểu nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều, bây giờ nàng mới có thời gian cẩn thận xem xét căn nhà, bàn đọc sách bạch ngọc trước mặt bày đầy giấy vẽ, Phượng Tê Ngô cầm lên nhìn, người trong bức họa không phải là mình sao?
Nam tử ôm lấy Phượng Tê Ngô từ phía sau: "Ngô Nhi, ta chờ nàng năm ngàn năm rồi, rốt cuộc nàng cũng tới."