Phượng Tê Ngô nghe xong lau nước mắt nước mũi lên người Mạnh Bà, Mạnh Bà ghê tởm tránh qua bên.
Phượng Tê Ngô còn đắm chìm ở trong bi thương hồn nhiên không biết nên cũng dịch người theo Mạnh Bà: "Cuối cùng Lý Kính Ngôn đó đi đâu? Hai người bọn họ gặp nhau ở cầu Nại Hà chưa?"
Mạnh Bà cười thản nhiên nhìn cầu Nại Hà: "Tô Ngâm đợi năm trăm năm ở cầu Nại Hà nhưng không đợi được Lý Kính Ngôn đến."
Phượng Tê Ngô chống cằm: "Không đúng, không phải Lý Kính Ngôn đó có Thông Linh Bảo Ngọc có thể trường sinh sao?"
Mạnh Bà lắc đầu: "Thông Linh Bảo Ngọc không thể khiến người trường sinh bất lão, nó chỉ có thể khiến cho người ta sống lâu thêm mấy trăm năm mà thôi."
"Lý Kính Ngôn đó không chịu xuất hiện ở cầu Nại Hà là vì không dám gặp Tô Ngâm hay là vì không muốn. Bởi vì gặp lại thì hai người bọn họ sẽ phải luân hồi chuyển thế, không bao giờ… nhớ đối phương nữa."
"Sinh lão bệnh tử, oán oán hận hận, yêu phải xa cách, cầu cũng không được." Rượu Lan Sinh trong ly bị Mạnh Bà uống một hơi cạn sạch.
"Mạnh Bà, ta biết nên làm như thế nào rồi." Phượng Tê Ngô nháy mắt.
"Làm chuyện mình cho là đúng, đừng khiến mình tiếc nuối."
"Đa tạ Mạnh Bà." Phượng Tê Ngô đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng suy nghĩ một chút lại nói: "Đợi Tử Vi Đại Đế tới thì hãy nói cho hắn biết ta đã về núi Cửu Lăng trước rồi."
Lại một lần nữa bước lên cầu Nại Hà, dường như Mạn Châu Sa Hoa đối diện không còn đẹp như vừa rồi nữa.
Phượng Tê Ngô nhìn lướt qua thấy một nam tử đứng ở bờ bên kia, bóng dáng cao cao, tay cầm một cái quạt xếp nhìn chằm chằm Mạnh Bà Trang không chớp mắt.
"Đây là dáng vẻ lần đầu tiên Lý Kính Ngôn gặp Tô Ngâm." Phượng Tê Ngô lẩm bẩm.
Nàng bấm phép bay qua, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nam tử.
"Ngươi là Lý Kính Ngôn?"
Bước chân nam tử kia dừng lại, vẻ mặt giật mình nhưng sau đó lại khôi phục vẻ ung dung như trước: "Cô nương nhận lầm người rồi."
"Thế gian chỉ có Mạnh Bà mới có Thông Linh Bảo Ngọc, alixiaotiannu-truyenyy.vip, sao hôm nay lại chạy đến trên người ngươi?" Phượng Tê Ngô quan sát trên dưới một phen: "Chẳng lẽ là ngươi trộm?"
Lý Kính Ngôn vội vàng xoay người: "… Thông linh… Bảo Ngọc… gì? Ta không biết."
"Đi tới trước mặt Mạnh Bà hỏi là biết." Phượng Tê Ngô kéo tay hắn đi tới Mạnh Bà Trang.
Nhất thời Lý Kính Ngôn nhìn Mạnh Bà Trang thất thần, lúc sắp đi vào mới kịp nhận ra nên tránh thoát.
"Vì sao ngươi lại sai hẹn? Ngươi có biết Mạnh Bà đã đợi ngươi năm trăm năm không?" Phượng Tê Ngô hỏi.
Nam tử nhìn về phía Mạnh Bà Trang, đôi mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Đó là A Ngâm của ta, sao ta có thể không muốn gặp nàng? Nhưng bây giờ nàng không chỉ là A Ngâm của ta mà nàng còn là Mạnh Bà của Hoàng Tuyền này."
"Vậy ngươi cũng có thể đi gặp nàng, nàng vẫn luôn đợi ngươi."
Lý Kính Ngôn cười khổ: "Nếu như gặp nàng thì ta sẽ phải uống canh Mạnh Bà, một mình qua cầu Nại Hà luân hồi chuyển thế, đời đời kiếp kiếp gặp lại cũng chỉ là người dưng. Chỉ có thế này ta mới có thể vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cho dù không thể ở cạnh bên nàng, cứ đứng xa xa nhìn như vậy cũng tốt."
"Ngươi có biết người phàm không thể ở lâu dưới Hoàng Tuyền không?"
"Vậy thì thế nào? A Ngâm đã từng vì ta mà từ bỏ sinh mạng."
"A Ngâm sẽ không muốn nhìn thấy ngươi biến thành như vậy, bây giờ ngươi đã rất suy yếu, nếu thật sự không luân hồi chuyển thế thì ngươi sẽ phải hồn bay phách tán, khi đó mới thật sự là đời đời kiếp kiếp không còn gặp lại nhau nữa." Phượng Tê Ngô cau chặt chân mày thật chặt, lo lắng nói.
Lý Kính Ngôn liên tục lùi về sau, lắc đầu.
Đột nhiên hắn cảm thấy có người ôm lấy mình từ phía sau, thân thể hơi sững sờ, sống lưng lạnh như băng, sau đó cảm thấy sau lưng có một dòng nước ấm.
"Lý Kính Ngôn, tên khốn kiếp." Tô Ngâm nức nở nói.
Lý Kính Ngôn chỉ có thể nghe thấy giọng nói này lúc nửa đêm nằm mơ, bây giờ nó lại đang vang lên bên tai, nhất thời hắn ngẩn ra, đã năm trăm năm không nghe thấy giọng nói này rồi.
"A… Ngâm."
Lý Kính Ngôn xoay người ôm Tô Ngâm thật chặt vào lòng: "A Ngâm, A Ngâm, A Ngâm…”
Phượng Tê Ngô ở một bên cố nén không khóc nhưng cuối cùng lại không nhịn được trốn qua một bên để khóc.
Lý Kính Ngôn theo Tô Ngâm cùng nhau trở về Mạnh Bà Trang, Tô Ngâm đút cho hắn uống một viên thuốc: "Tuy nói chàng đã chết, nhưng chàng ở lâu dưới Minh giới âm khí nặng nề, viên thuốc này có thể giúp chàng tạm thời hóa giải."
Lý Kính Ngôn nắm thật chặt tay Tô Ngâm, một giây cũng không muốn buông ra.
Tô Ngâm xoay người nói với Phượng Tê Ngô sau lưng: "Lăng Hoa Thượng Tiên, có thể thay ta trông coi Mạnh Bà Trang này ba ngày không, ba ngày sau ta sẽ trở lại, ta đã nấu xong canh Mạnh Bà, chỉ cần ngồi cho bọn họ uống là được.”
"Có ta ở đây, ngươi yên tâm đi."
Tô Ngâm biết ơn gật đầu với Phượng Tê Ngô, kéo Lý Kính Ngôn ra khỏi Mạnh Bà Trang.