Chương 14: Chương 14

Tôi nói: “Tớ không có ý định yêu sớm.”

“Cậu nghĩ thầm mến không phải là yêu sớm sao? Cậu thật quá ngây thơ rồi đó.” Diệp Tầm Tầm nói, “Cậu xem nhiều nam sinh thích cậu như vậy, cậu chỉ hơi thích bọn họ một chút, bọn họ đã vui như lên trời rồi. Nếu Cố Diễn Chi đã thanh tâm quả dục không gần nữ sắc như vậy, thì cứ để anh ta tiếp tục như thế đi. Cậu không cần thích anh ta nữa, thích anh ta quá nguy hiểm, cậu không chịu nổi đâu. Sau này khi cậu bị từ chối, cậu hãy tìm bạn trai khác đi. Nếu cậu không muốn tìm người khác, vậy cùng lắm tớ giúp cậu là được rồi. Nếu cậu cảm thấy khổ sở, vậy thì cứ khóc một trận lớn đi. Nếu không có mặt mũi về nhà thì qua ở nhà tớ, dù sao so với mười năm khốn khổ vì tình của Diệp Căng cũng còn tốt hơn không phải sao?”

Tôi nói: “Vì sao tớ luôn cảm thấy những lời nói phát ra từ miệng cậu đều rất kỳ quái nhỉ?”

Lí Tương Nam đứng một bên nói: “Nếu cậu cảm thấy cô ấy phiền phức, vậy cứ đến tìm tớ, tớ cũng sẽ rất cao hứng.”

Diệp Tầm Tầm liếc nhìn cậu ta một cái, lại xoay đầu qua chỗ tôi nói tiếp: “Còn nữa, cậu chớ quên hiện tại trong mắt Cố Diễn Chi cậu chỉ là một đứa trẻ con. Tuy rằng trẻ con thường không được coi trọng, nhưng đồng thời làm trẻ con cũng có chỗ tốt, đó là tất cả sai lầm đều có thể tha thứ và có cơ hội sửa sai. Cậu say đắm không đúng người, nói không chừng về sau bị cự tuyệt sẽ thành trái tim băng giá, trái tim băng giá về sau lại tỉnh lại, cũng không còn say đắm nữa rồi. Cậu xem, như vậy không tốt sao?”

Tôi nói: “Cậu để tớ suy nghĩ cẩn thận đã.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Có cái gì mà nghĩ, cứ như vậy đi.”

Tôi nói: “Cậu một mực cho rằng tớ nói ra sẽ gặp thất bại, dưới tình huống này mà cậu vẫn bảo tớ nói ra. Cậu như vậy thật tàn nhẫn quá đó.”

“Tóm lại là đau dài không bằng đau ngắn. Tớ hoàn toàn là muốn tốt cho cậu mà.” Diệp Tầm Tầm bấm ngón tay tính toán, “Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật cậu rồi đúng không? Như vậy, hôm sinh nhật cậu tỏ tình với Cố Diễn Chi đi. Như vậy kết cục sẽ vô cùng thảm thiết bi tráng, không làm… thất vọng mối tình thắm thiết của cậu nhiều năm qua. Đầu phượng đuôi báo, so với đầu voi đuôi chuột không cam lòng tốt hơn, cậu thấy sao?”

Tôi đờ đẫn nhìn cô ấy một lúc: “Tớ cảm thấy cậu quá độc địa rồi đấy.”

Nhưng mà dù có nói thế nào, Diệp Tầm Tầm đều nhìn xa hơn tôi.

Cho dù lời của cô ấy đều đâm vào tim tôi, cũng không thể không công nhận những lời cô ấy rất có đạo lý. Một tháng trước sinh nhật thứ mười năm của mình, mỗi ngày tôi đều bị Diệp Tầm Tầm cầm tay tẩy não như vậy một lần. Một trong những di chứng của chuyện đó là có một đêm tôi không chịu được mà mơ đến ác mộng. Mơ thấy đúng hôm sinh nhật tôi mười năm tuổi, Cố Diễn Chi như cũ tổ chức bữa tiệc cho tôi. Tôi mặc chiếc váy liền áo mới màu trắng, ngay tại nhà họ Cố tỏ tình với Cố Diễn Chi. Trống ngực tôi đập thình thình, khi nhìn đến vốn sắc mặt của anh còn hơi cười cười, lại dần dần lạnh đi. Chờ tôi nói xong, bỗng nhiên khoát tay, cầm cổ áo tôi lên, không chút do dự ném tôi từ cửa sổ tầng hai xuống.

Đột nhiên tôi tỉnh lại.

Tôi ngồi dậy, miễn cưỡng mở ngọn đèn ở đầu giường lên, cảm giác sợ hãi đến miệng đắng lưỡi khô. Tôi che ngực há mồm thở dốc, chợt nghe thấy có người gõ gõ cửa phòng ngủ.

Ngay sau đó giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút ôn nhu không nhanh không chậm: “Oản Oản?”

Tôi bỗng nhiên trấn định lại.

Ngoài cửa Cố Diễn Chi gọi tên tôi lần nữa. Tôi lấy lại bình tĩnh, xuống giường mở cửa.

Trong phòng ngủ là một màu đen ảm đạm, chỉ hơi mở cửa, ánh sáng nhu hòa ngoài hành lang lập tức tràn vào. Cố Diễn Chi đứng ngoài cửa, một tay đang trong tư thế chuẩn bị gõ cửa, trong chớp mắt tôi mở cửa liền khó khăn dừng lại; anh mặc áo sơmi màu sáng, hai chiếc khuy đầu tiên được cởi ra, mang vài phần cảm giác lười biếng.

Cố Diễn Chi cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi cười, lông mi rất đậm, dưới ánh đèn có vẻ gì đó mơ hồ mà ôn nhu: “Gặp ác mộng sao?”

Tôi nói: “Anh đang say rượu sao?”

Anh hơi cười cười nhìn tôi: “Trông tôi giống một người say lắm sao?” Nói xong lại hỏi, “Em gặp ác mộng gì vậy?”

Tôi ngửa đầu nhìn anh một lúc, nói: “Ảo giác, ảo tưởng tiếng anh nói thế nào?”

Lông mi của anh nhẹ nhàng nhíu lại. Bộ dạng này của anh, đẹp hơn so với người khác rất nhiều. Giờ phút này khóe mắt mang theo hai phần xuân sắc, nhìn thích hơn vẻ không gần không xa kia. Tôi rất thích nghe anh nói tiếng anh, đường đường là sinh viên trường Oxford, mỗi một chữ anh đọc đều vừa đúng vừa tao nhã, uyển chuyển như nói tiếng mẹ đẻ vậy: “Fantasy.”

Anh chậm rãi đọc một lần nữa, sau đó lại thêm lần nữa: “Fan-ta-sy. Nhớ chưa?”

Hiển nhiên là tôi vẫn nhớ. Căn bản tôi không quên. Chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi.

Đọc đi đọc lại một từ ba lần, đây là thói quen sau khi Cố Diễn Chi dạy thêm tiếng anh cho tôi. Từ đầu là đơn thuần là để sửa cách phát âm cho tôi, nhưng tựa như trên đời có rất nhiều việc, ước nguyện ban đầu và kết quả luôn luôn lẫn lộn. Mặc dù tôi đã phát âm được rõ ràng, nhưng vẫn thường cố ý đọc sai, suy nghĩ lúc đó là, chỉ muốn nghe Cố Diễn Chi đọc thêm hai lần nữa.

Tôi có chút thất thần, không phòng bị khiến trán bị búng một cái không nặng không nhẹ. Tôi nhìn qua, trong mắt Cố Diễn Chi đang nhìn tôi mang theo chút buồn cười: “Rốt cục em làm sao vậy?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật thứ mười năm của tôi rồi.”

“Tôi biết.” Mặt anh hơi cười cười, “Lần này em muốn được tặng gì?”

“Tôi muốn cái gì anh cũng đồng ý sao?”

“Em cứ nói trước đi đã.” Anh vẫn cười cười, “Để xem tôi có làm được không đã, em xem có đúng hay không?”

Dù anh nói như vậy, nhưng lễ vật mỗi lần lại luôn vô cùng quý giá. Chỉ là cho tới bây giờ mỗi lần tặng Cố Diễn Chi lại đưa ra thật nhẹ nhàng. Tại sinh nhật năm kia, trước khi anh cầm tay tôi xuống lầu, đã đeo một chiếc vòng có viên đá màu tím trong suốt lên cổ tay. Ánh sáng của viên đá long lanh, khiến người ta không thể di chuyển tầm mắt. Tôi hỏi anh đây là cái gì, anh thuận miệng nói: “Viên ngọc pha lê, trông đẹp không?”

Thế là tôi cứ thế mang theo viên ngọc pha lê kia xuống lầu. Sau đó thiếu chút nữa bị một đám ánh mắt bén nhọn xuyên thủng. Sau đó tôi đến tìm Diệp Tầm Tầm ở chỗ ăn uống, lúc đó cô ấy đang hăng hái chiến đấu chiếc bánh pút-đing caramel, khi nhìn đến chiếc vòng trên cổ tôi, thiếu chút nữa thì sặc bánh.

Một lúc sau cô ấy mới khôi phục lại tinh thần, chỉ vào cổ tôi nói: “Đây là quà Cố Diễn Chi tặng cậu?”

Tôi sờ sờ sợi dây chuyền: “A. Đây là viên ngọc pha lê, đẹp không? Cá nhân tớ cảm thấy rất đẹp.”

Cô ấy lại suýt nữa sặc bánh pút-đing, sau một lúc lâu mặt không chút thay đổi nói: “Vậy cậu tặng tớ viên ngọc pha lê đó được không? Tớ lấy tất cả vòng của tớ đổi lại.”

Tôi nói: “Cậu thích sao?”

Diệp Tầm Tầm lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tớ thích. Tất cả nữ nhân thành phố T này đều thích nha. Cậu có biết tháng trước ở Hongkong có một cuộc đấu giá vật báu, cũng có một viên kim cương như thế này, đó là một vật vô giá đó.”

“…..”

Tôi nhìn sang Cố Diễn Chi, khuôn mặt anh xuất chúng như vậy, dưới ánh đèn mờ mịt, lại càng đẹp trai hơn vạn phần. Đột nhiên tôi có một chút dũng khí, thấp giọng nói: “Cố Diễn Chi, anh thích dạng con gái như thế nào?”

Anh nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Tôi nói: “Tôi thấy, anh cũng nên có bạn gái rồi. Anh xem Sở Dục và Giang Yến Nam, hai ba tháng thay bạn gái một lần, người ngoài nhìn vào cũng thấy vui tai vui mắt.”

“Đó là bọn họ.” Anh nói như không chút để ý, về sau lại cười cười, “Yên Ngọc không phải cũng đang cô đơn sao?”

Tôi nói: “Anh thích người cường ngạnh, hay thích người ôn nhu? Diệp Tầm Tầm nói đàn ông thích bộ dạng xinh đẹp, anh cũng như vậy sao?”

Kỳ thật câu hỏi này của tôi có phần không ôm hy vọng. Bởi vì thường ngày mỗi lần nói đến đề tài này, luôn bị anh bình tĩnh đánh lạc hướng. Vậy mà bây giờ anh nhìn tôi, trên mặt có phần tươi cười: “Đại khái là tôi thích dạng đáng yêu thông minh.”

Ngực tôi lại nhảy lên: “Giống Diệp Tầm Tầm sao?”

“Hả? Cô bé này thông minh quá mức, vẫn là để Yên Ngọc có vẻ hợp hơn.” Anh tiện tay cầm chiếc vòng trong tay quơ quơ, như nhớ ra cái gì đó, đem viên ngọc trong tay đưa cho tôi, “Thích không? Đồ chơi nhỏ thôi.”

“Nếu đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị,” tôi khoanh tay, liếc mắt nhìn anh, “Tôi đây không thích.”

Anh cười nói: “Em chưa nói là em muốn gì.”

Đêm mùa xuân mang lại cảm giác se lạnh, tôi đứng bên cửa lâu như vậy, rốt cục mới cảm thấy chân rất lạnh. Người trước mắt mang phong thái mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều mang hương vị ngạo mạn. Nhưng cũng có khi lại ôn nhu, lại mang theo chút trêu đùa. Có lẽ anh rất biết tính kế người, đúng là đứng trước mặt người khác, anh luôn luôn tươi cười, chưa bao giờ để lộ ra bất cứ thứ gì.

Tôi thích anh cũng chưa quá lâu. Chỉ mới ba năm. Đã được nếm tư vị ngậm đắng nuốt cay. Anh đáng, mà tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Hốc mắt tôi đau đớn chua xót. Đột nhiên không chịu được nữa, tôi ôm chặt eo anh.