Khi tôi còn ở trên núi, từng có mấy người con trai dân tộc Khương cùng đi học ở trấn trên với bọn tôi. Bọn họ thở phụng thần Bạch Thạch, tập quán không giống với chúng tôi. Chỗ cao nhất ở thôn Khương có chạm trổ một con đại bàng biểu tượng cho dân tộc Khương, mỗi căn nhà đều có bốn tảng đá nhọn hoắt làm thành bạch giác. Thời điểm đốt lửa trại là lúc trai gái đính ước với nhau, nếu một người con trai thích một người con gái, thừa dịp thời điểm lễ hội đang đến gần, phải luôn bên cạnh người con gái đó nói chuyện lấy lòng. Nếu người con gái đó không bài xích, người con trai sẽ thử dò xét bằng cách cầm tay người con gái, nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay họ, để diến tả tình yêu.
Thời điểm nghỉ giữa giờ một người con trai dân tộc Khương đã kể cho tôi nghe như vậy. Lại trùng hợp bị cha tôi trên bục giảng nghe thấy, vẻ mặt ông vốn đang cứng nhắc đột nhiên lại mỉm cười. Những đứa bé ở trấn trên đều kính nể ông, chỉ có lá gan của tôi là lớn nhất, lớn tiếng hỏi: “Cha cười cái gì vậy? Chẳng qua trước khi cha từng làm như vậy rồi sao?”
Ông vuốt sống mũi hai cái, cười nhìn tôi: “Cũng có thể nói như vậy.”
Người con trai dân tộc Khương bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng nói: “Thầy giáo là đang nói dối, bác ở cách vách nhà con nói hoàn toàn ngược lại với thầy, rõ ràng năm đó có rất nhiều người con gái âm thầm theo đuổi người, nhưng chỉ có mẹ của Đỗ Oản là có gan lớn nhất, dám vẽ vào lòng bàn tay thầy mới đúng!”
Tay cha để trên quyển sách, vẫn mỉm cười như cũ: “Cái này thì có gì khác nhau? Nếu bà ấy không vẽ lên bàn tay thầy, thì hiện tại Đỗ Oản ở đâu. Tóm lại ta cưới được mẹ Đỗ Oản cảm thấy rất hạnh phúc, may mắn lúc ấy lại phát sinh sự kiện như vậy.”
Ngày đó tôi tan học chạy về nhà, chạy ngay ra hỏi mẹ chứng thực chuyện này. Mẹ bâng quơ trả lời: “Con không biết lúc mẹ gả cho cha con, bên cạnh hàng rào có bao nhiêu cô gái đỏ mắt muốn nhào lên đâu. Khi đó cha con mới đến trấn trên, diện mạo lại tốt, lại là người Hán bên ngoài núi, ông ấy giống như chim phượng hoàng từ trên trời bay xuống vậy, lập tức khiến những cô gái tầm tuổi mẹ đều mê đến chết đi sống lại. Nhưng qua hai năm, tất cả mọi người đều cảm thấy không xứng với ông ấy, không có một ai dám thổ lộ với ông ấy cả. Mãi cho đến khi mẹ đến tuổi lập gia đình, trong buổi đốt lửa trại liền đi đến bên cạnh ông ấy, chủ động vẽ lên lòng bàn tay ông ấy, nói với ông ấy, mẹ thích ông ấy, muốn gả cho ông ấy, ông ấy thấy thế nào?”
“Cha trả lời mẹ như thế nào?”
Sắc mặt mẹ đột nhiên trở nên ôn nhu: “Ông ấy sao, ông ấy trả lời mẹ một chữ, được.”
Từ lúc bản thân tôi ý thức được mình thích Cố Diễn Chi, tôi cũng từng muốn rập khuôn một màn giống như vậy. Nhưng Diệp Tầm Tầm lại nói với tôi, đó là tập quán của dân tộc Khương. Theo văn hóa của người Hán, không có một người con gái nào lại chủ động như vậy cả. Đương nhiên không phải con gái thì không thể chủ động, chỉ là tình huống này cũng như uống thuốc độc vậy. Không ai sẽ sống được sau khi uống thuốc độc. Nhưng không có nghĩa uống thuốc độc là phạm pháp. Bởi uống thuốc độc là tự do của người đó, nhưng cũng đồng thời có ý nghĩa là người đó đang tự tìm đến cái chết.
Bởi vậy khi Diệp Tầm Tầm phát hiện tôi thích Cố Diễn Chi hết thuốc chữa, hơn nữa đã thích ba năm, cô ấy nghiêm túc mà thật sự đề nghị tôi tỏ tình, để nhanh chóng tìm đường chết.
Tôi giấu mặt vào trong vạt áo anh, chóp mũi có mùi rượu nhàn nhạt. Dù ngăn cách một lớp quần áo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ của Cố Diễn Chi. Giống như người anh vậy, ấm áp vừa đủ. Đã thật lâu rồi tôi không được gần anh như vậy. Trong lòng rất thỏa mãn, vừa sợ, lại vừa không dám thân cận quá. Tôi cẩn thận che giấu tâm tư, lại âm thầm hy vọng một ngày nào đó anh có thể phát hiện ra. Như vậy thì thật sự phức tạp quá.
Tôi ôm anh không nghĩ sẽ buông tay. Trước mặt là hoa văn tinh tế trên áo anh, tim tôi đập đến mức chính mình cũng có thể nghe thấy âm thanh thình thịch. Tôi cảm nhận được một bàn tay anh đang để trên lưng tôi, khẽ vuốt hai cái. Trên đỉnh đầu là một giọng nói ôn nhu: “Sao vậy?”
Tôi không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có thể đừng nói gì được không? Tôi có chút khẩn trương.”
Anh cười khẽ một tiếng, rất nhanh không nói nữa. Tay phải anh tùy ý để bên cạnh người, bị tôi cầm lên. Tôi tìm đến lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng vẽ hai vòng lên đó.
Anh không hề động đậy. Tôi hít một hơi thật sâu, gắt gao nhắm mắt lại, rốt cục lấy hết dũng khí nói ra những thứ đã cố gắng che giấu ba năm qua: “Em thích anh, cả đời này đều sẽ như vậy. Anh có thể thích em không?”
Tôi cảm nhận được trong khoảnh khắc người trước mặt cứng người lại.
Trái tim tôi vì vậy mà treo ở chỗ cao nhất. Trong tiềm thức cảm thấy câu trả lời của anh sẽ không tốt, lại càng thêm ôm anh thật chặt. Qua một lúc lâu sau, tôi bị Cố Diễn Chi cầm lấy cánh tay, anh hơi dùng lực, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
Trong đầu tôi ong lên một tiếng rồi trống rỗng.
Một chớp mắt thôi mà cảm thấy như rất dài. Tôi cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng đôi má lại nóng rát. Giống như bị một cái tát vô hình vậy. Chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường, mười giờ tối ở nhà họ Cố, an tĩnh vắng lặng. Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Oản Oản, ngẩng đầu lên.”
Tôi không có khí lực để ngẩng đầu lên nữa.
Khí lực của tôi đã dùng hết để tỏ tình rồi, hiện tại tôi chỉ muốn ngồi luôn xuống đây thôi. Tôi cảm thấy có gì đó đang vỡ vụn triệt để, từng mảnh từng mảnh đang sát vào máu thịt tôi. Thế mà nước mắt lại không rơi xuống. Khi tôi còn đang hốt hoảng thì giọng nói Cố Diễn Chi dừng lại một lúc, lại bình tĩnh nói: “Anh hy vọng sau khi em mười tám tuổi mới nói những lời này.”
Không biết sau bao lâu, rốt cục tôi chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn đôi mắt đẹp của anh dưới ánh đèn, nói: “Anh, nếu anh không thích em, anh có thể nói thẳng. Không cần lấy cớ như vậy.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy không ai có thể đoán được, không nói gì.
Tôi cố gắng điều chỉnh giọng nói thật bình tĩnh: “Có phải anh đã sớm biết không?”
Anh nhìn tôi một lúc, mới nói: “Bất cứ việc gì cũng đều có những dấu vết để lại.”
Tôi nói: “Có phải thấy trước kia em quấn quýt bên cạnh anh, cảm giác đùa vui cực kỳ buồn cười đúng không?”
“.....”
Tôi nói: “Có phải anh cảm thấy em không có tự trọng hay không?”
Anh cắt ngang tôi, ánh mắt trở nên có chút nghiêm khắc: “Oản Oản.”
Tôi không để ý đến anh, tốc độ nói càng lúc càng nhanh: “Có phải anh đã từng cân nhắc qua, nếu em không nói, anh cũng sẽ giả vờ câm điếc luôn. Hiện tại em nói rồi, anh cũng chỉ cần cắt ngang ảo tưởng của em thôi. Có phải trong lòng anh đang cười nhạo em không biết tự lượng sức mình? Có phải trong lòng anh đang nghĩ, lúc trước anh cố gắng lấy quyền giám hộ em từ Đỗ Trình Sâm, hiện tại em lại sinh ra ý nghĩ đáng khinh như vậy, cho nên anh cảm thấy việc lần đó là một sai lầm đúng không? Có phải bây giờ anh đang hối hận, kỳ thật lên để em ở nhà họ Đỗ hoặc trên núi tự sinh tự diệt, thì sẽ không có phiền toái như bây giờ?”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy có một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống: “Anh có phải hay không, từng thích em một chút?”
Nước mắt nhang chóng rơi đầy mặt. Người trước mặt tôi cầm chiếc khắn tay, ý nghĩ lau mặt tôi. Tôi lùi về sau một bước, tránh tay anh, tùy tiện lau nước mắt một cái: “Anh không trả lời, nói cách khác, một chút thích em cũng không có rồi.”
Anh nhìn tôi, sau cùng nhẹ giọng nói: “Oản Oản, em còn nhỏ, em chưa hiểu hết đâu.”
Diệp Tầm Tầm đã từng nói, nguyên tắc chỉ là để một người nào đó muốn dùng để ép buốc một người khác. Người lớn đã lấy cớ, đều hoàn mỹ vừa khiến người ta thất vọng, vừa đâm vào chỗ đau nhất của người ta. Tôi thích anh ba năm, thậm chí có đôi khi cảm thấy ở phương diện này chính mình có thể trở thành triết học gia, vậy mà Cố Diễn Chi lại nói, tôi vẫn còn rất ngây thơ.
Chỉ là anh đã nói như vậy, dù tôi có nói gì cũng không có tác dụng.