Chương 13: Chương 13

Thời điểm khi tôi mười bốn tuổi vẫn là một cái đuôi, tôi gọi điện thoại cho Cố Diễn Chi khi đó đang đi công tác ở nước ngoài, nói cho anh biết tôi định nhảy lớp để lên sơ trung năm thứ ba trước nửa học kỳ, kỳ sau sẽ tiếp tục tham gia kỳ thi.

Cố Diễn Chi trầm mặc một hồi: “Oản Oản.”

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của anh nhạt nhẽo: “Nguyên nhân em sốt ruột muốn nhảy lớp như vậy là gì?”

Ngực tôi không ức chế được nhảy dựng lên.

Mặc dù ngăn cách qua điện thoại, nhưng hình như tôi vẫn có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt của anh khi đó.

Ánh mắt Cố Diễn Chi đen như mực, thời điểm anh nhìn chăm chú vào người khác luôn yên tĩnh, lạnh mà sâu sắc. Ngữ khí luôn luôn ôn hòa, mang theo hàm súc thờ ơ. Mặc dù giọng điệu nhạt nhẽo như vậy, lại không hề tầm thường. Mỗi lần nói chuyện đều khiến người ta khiếp sợ. Tôi ở chung với anh lâu như vậy, cũng đã từng chứng kiến hai lần. Đều là ở công ty nhà họ Cố, thời điểm Cố Diễn Chi đang chủ trì hội nghị trong phòng họp. Vốn là tôi không nên đi vào, nhưng có hai lần tôi bị thư ký của anh nhét ly trà vào tay rồi đẩy mạnh vào. Lần đầu tiên đi vào tôi chỉ nhìn thấy Cố Diễn Chi đang ngồi ở vị trí chủ tịch, trên mặt không có chút vui vẻ nào, cũng là một giọng điệu nhạt nhẽo cực độ như thế này: “Khi nào thì tôi đã cho các người tùy ý bãi miễn quyền lợi như vậy?”

Trước đó, tôi chưa từng nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Cố Diễn Chi như vậy. Mọi người ngồi ở dưới đều câm như hến, không dám thở mạnh. Bàn tay tôi run lên, hồng trà đang nóng cứ như vậy mà rớt ra mu bàn tay.

Một tay tôi cầm cốc nước, một tay xấu hổ ngừng ở trên không trung, không ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đồng loạt nhìn qua đây. Tôi đang không biết tiếp theo phải làm sao mới thích hợp. Rất nhanh có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Oản Oản, qua đây.”

Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt Cố Diễn Chi đã khôi phục lại bình tĩnh, vươn tay hướng tới tôi: “Qua đây.”

Tôi chần chừ một lúc, từ từ đi qua, hình như vừa có người thở phào một hơi. Tôi đặt cốc nước trước mặt Cố Diễn Chi, nhỏ giọng nói: “Thư ký của anh nhờ tôi đem nước tới cho anh.”

Cố Diễn Chi nắm lấy cổ tay tôi, dùng khăn tay lau sạch sẽ từng giọt nước trên bàn tay tôi. Một mặt hỏi: “Bà ấy lại nói cái gì rồi hả?”

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn đến đây, Cố Diễn Chi lại chậm rãi làm như vậy, khiến tôi cảm thấy như sau lưng sắp bị ánh mắt mọi người chọc thủng vậy. Tôi ưỡn thẳng lưng: “… Không nói gì cả. Tôi có thể đi ra ngoài không?”

Anh cầm lấy tay tôi, lộ ra chút hàm xúc có chút cười như không cười: “Chẳng lẽ bà ấy không gọi em một câu Tiểu tổ tông, thuận tiện nói với em vài câu dễ nghe, rồi thuận tiện nhờ giúp đỡ sao?”

“.....”

Diệp Tầm Tầm đã từng phân tích mấy người Yên Ngọc, Cố Diễn Chi, Sở Dục, Giang Yến Nam nói cho tôi nghe. Trong đó, từ khi bọn họ trưởng thành, Cố Diễn Chi là người không dễ bị lừa nhất. Nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ từ nhỏ anh là người giỏi lừa bịp nhất. Đây chính là cái gọi là Phật nhìn người đều là sự khoan dung, còn ma quỷ nhìn người thì đều là sự tà ác, thời điểm Cố Diễn Chi nhìn thấy những người khác giở thủ đoạn, đại khái trong lòng đều là cảm giác như đang chơi đùa mà thôi. Bởi vậy Diệp Tầm Tầm có đi lừa bịp người khác, cũng chỉ dám lừa bịp Yên Ngọc, cũng không dám động tay động chân trước mặt Cố Diễn Chi. Hơn nữa cô ấy còn nghiêm túc đề nghị tôi, phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới hành động, nếu không thể không động, cần nhìn trước ngó sau, từ từ mà tính. Hơn nữa mấu chốt nhất là phải suy xét thật tốt mọi khả năng phải gánh chịu hậu quả sau khi thất bại.

Chỉ là có chuyện có thể gánh chịu hậu quả, có một số chuyện khác dù không thể suy xét hết hậu quả, cũng vẫn phải làm. Ví dụ như thời điểm tôi mười bốn tuổi, đối mặt với việc nhảy lớp khi đó, tôi làm như không có chuyện gì mà trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy là việc học bây giờ quá đơn giản, lãng phí thời gian của tôi. Trước đây không phải anh cũng từng nhảy lớp sao? Anh có thể hiểu cảm giác của tôi mà.”

Anh trầm ngâm trong phút chốc, sau đó giọng điệu lại có chút trêu chọc: “Không phải người trong lòng em hơn tuổi em đấy chứ?”

Ngữ khí của tôi vẫn bình tĩnh: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

Cuối cùng tôi vẫn không thể nói với anh, chỉ là tôi muốn lớn nhanh mà thôi.

Từ năm mười một đến năm mười bốn tuổi, vóc người của tôi chỉ mới vừa đủ ôm đến eo Cố Diễn Chi, cho tới bây giờ đứng bên cạnh anh chỉ cần hơi giương mắt, là có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của anh. Tôi cảm thấy tôi đã trưởng thành, nhưng trong mắt Cố Diễn Chi, đại khái tôi mười bốn với mười một tuổi không có gì khác nhau.

Giữa tôi và anh có một khoảng cách rất xa. Mặc kệ tiểu học hay là sơ trung, thậm chí là trung học, những thứ này đều đã cách anh rất xa. Chỉ cần tôi vẫn ở trong phạm vi này, sẽ không thể thoát ra khỏi ba chữ tiểu hài tử kia. Một đêm tôi nhận thức được chuyện này, cả đêm đó tôi lăn lộn khó ngủ, vô cùng nản chí. Mười năm cố chấp, tôi không tìm ra biện pháp nào, nghĩ tới nghĩ lui điều có thể làm, chỉ là cố gắng khiến mình lớn nhanh hơn một chút.

Hiện tại ngẫm lại vì thầm mến anh tôi đã dốc lòng hết sức, mỗi buổi tối tôi đều dùng hết tinh thần để học đến 9 rưỡi trước khi đi ngủ. Trong lúc các bạn cùng lớp đang ngủ, tôi lại mở to mắt ngồi nghe thầy giáo uể oải giảng bài. Nguyện vọng trong lòng tôi là hy vọng mình giống như Cố Diễn Chi cố gắng học cho xong, sau đó thần tốc lớn lên thành bộ dạng người lớn.

Có lẽ đợi đến khi tôi thành thạo xử lý sự vụ ở công ty hoặc là thời điểm kiếm ra tiền, Cố Diễn Chi có thể bỏ đi quan điểm kiềm giữ tiểu hài tử đi.

Ý nghĩ của tôi đều đơn thuần mà tràn ngập hiệu quả và tính lợi ích như vậy.

Nhưng có một ngày, thời điểm mọi người đều đang nghe tọa đàm ở hội trường, Diệp Tầm Tầm chạy đến bên cạnh tôi, gạt Lí Tương Nam lớp bên cạnh đang định tiến lên bắt chuyện ra, nói với tôi: “Tớ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy rằng, cậu như vậy là không tốt.”

“Cái gì không tốt?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Cậu thầm mến như vậy là không tốt.”

Lí Tương Nam bị cô ấy chen lấn đang ngồi chồm hổm bên cạnh lập tức xen mồm: “Thầm mến gì vậy? Đỗ Oản có đối tượng thầm mến sao?”

Diệp Tầm Tầm coi hắn như không khí, nâng má, có phần trịnh trọng mà u buồn nhìn tôi: “Đỗ Oản, nếu không cậu thổ lộ đi.”

Tôi bị sặc nước, cùng Lí Tương Nam trừng mắt nhìn cô ấy: “… Hả?”

“Tớ cảm thấy hiện tại cậu cần bình tính và lý trí.” Diệp Tầm Tầm nói chậm rì rì, “Cậu xem cậu, cậu thích Cố Diễn Chi ba năm. Thầm mến lâu như vậy, cũng đã không còn gọi là thích, cậu đây được gọi là đam mê mù quáng.”

Lí Tương Nam vội hỏi: “Người kia tên là gì hả? Là ai?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Tớ cảm thấy một người con gái thích một người tất nhiên là không sai, nhưng nếu người đó là một tai họa, vậy thì không tốt rồi. Cậu không cần phải trở thành một Diệp Căng thứ hai. Cậu xem chị ta đã vì Cố Diễn Chi mà lãng phí tuổi thanh xuân, chị ta cũng vào thời điểm như cậu bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diễn Chi giật nảy mình, đến bây giờ Diệp Căng 23 tuổi rồi, trọn vẹn mười năm, đều là vì một người đàn ông. Hơn nữa bây giờ bị Cố Diễn Chi chia tay chị ta vẫn một mực khăng khăng. Thật là đáng sợ. Cho nên tớ cảm thấy, tốt nhất cậu nên thổ lộ nhanh lên, sau đó nhanh chóng bị Cố Diễn Chi cự tuyệt. Cậu chết tâm sớm một chút, còn tốt hơn hết hy vọng muộn, cậu thấy sao?”

Tôi nhìn cô ấy một lúc, từ từ nói: “Thái độ của cậu là đang khuyên bảo?”

Diệp Tầm tầm khoát tay áo: “Cậu hà tất cứ phải thích Cố Diễn Chi? Anh ta thì có gì tốt, không phải bộ dạng đẹp mắt nhất, tính cách ôn nhu nhất. Đây chẳng phải là giống như một đóa hoa, cậu ở trong công viên nhìn thấy nó đẹp, muốn sống muốn chết mang nó về nhà sao? Không mang về được thì cậu làm thế nào? Một người đàn ông quan trọng nhất không phải chính anh ta thật tốt, mà là anh ta có thể đối tốt với cậu nhất. Bây giờ Cố Diễn Chi đối với cậu rất tốt, nhưng là về sau người đàn ông đối tốt với cậu cũng không phải là không có. Sao cậu cứ phải bại trên tay anh ta chứ? Cậu cảm thấy tớ nói có đạo lý không?”

Tôi nói: “Tớ cảm thấy lời cậu rất chính xác. Nhưng là cậu bảo tớ với người khác. Tớ cảm thấy thật không dễ dàng.”

Lí Tương Nam ở một bên lập tức mở miệng nói lời thề son sắt: “Tớ có thể.”

Rốt cục Diệp Tầm Tầm mới nhìn thẳng cậu ta một cái, hỏi: “Lí Tương Nam, cậu thích Đỗ Oản bao lâu rồi?”

Lí Tương Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn nhìn tôi, nói: “Hai năm rồi. Thư tình tớ viết cho Đỗ Oản có thể phủ kín sân thể dục đó cậu có biết không?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Vì cái gì mà tớ phải biết cái này. Tớ rất khinh việc nam sinh viết thư tình, viết thư tình là việc cấp thấp và vô dụng nhất. Cậu thích Đỗ Oản đến mức nào hả?”

Tôi đứng lên: “Các người tiếp tục, tớ qua bên kia ngồi. Hôm khác gặp lại.”

Diệp Tầm Tầm tóm lấy góc áo tôi, Lí Tương Nam ở đằng sau nói: “Cậu cho là viết thư tình thì dễ lắm sao? Mỗi ngày tớ đều phải vắt hết óc ra đấy, tớ cũng không phải là những nam sinh ngây thơ khác, tùy tiện tìm một quyển sách để sao chép. Mỗi câu nói bên trong đều xuất phát từ tận đáy lòng cậu có biết không hả? Hiện tại tớ vẫn có thể đem các bức thư tình gửi đi thất bại mang ra cậu có tin không? Nếu Đỗ Oản nhìn một bức thư tình của tớ thôi, sẽ biết tớ thích cậu ấy như thế nào. Thành ý của tớ lúc nào cũng như vậy.”

Diệp Tầm Tầm dùng thái độ đứng từ trên cao nhìn xuống nhìn kỹ cậu ta, hất cằm lên: “Vậy kỳ thi vừa rồi cậu đứng thứ mấy? Môn nào tốt nhất?”

Lí Tương Nam a lên một tiếng: “Tớ học toán là tốt nhất, ngữ văn kém hơn một chút. Kỳ thi cuối cùng kia, thành tích của tớ là đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp, đứng đầu lớp. Cậu muốn nghe thành tích của trước đây sao? Kỳ thật cũng không sai biệt lắm, cũng là ba chữ này mà thôi.”

“Đỗ Oản, cậu ta đang ở ngay trước mặt cậu đấy.” Diệp Tầm Tầm nói với tôi xong, lại hất cằm với Lí Tương Nam: “Trừ bỏ học tập cậu còn cái gì tốt không? Đỗ Oản của chúng ta không thích con mọt sách.”

Tôi nhịn không được nói: “Diệp Tầm Tầm, cậu hỏi cái này có từng suy xét đến cảm thụ của tớ không hả?”

Lí Tương Nam nói: “Tớ biết kéo đán violin. Tớ có thể dạy Đỗ Oản học bơi lội. Mà gia thế của tớ cũng rất được, cậu đã từng nghe thấy nhà họ Lí ở thành phố T chưa? Tài phú được tổ tiên che chở, ít nhất người trong gia tộc cả đời cũng không phải lo ăn mặc.”

Tuần trước Diệp Tầm Tầm có chỉ vào một bản tạp chí tài chính và kinh tế tại một tiệm bán báo bên đường mà đặc biết nói đây là lịch sử làm giàu của nhà họ Lí tại thành phố T, vậy mà lúc này vẻ mặt cô ấy lại bình tĩnh a… một tiếng: “Chưa từng nghe qua.”

Lí Tương Nam nói: “Không sao cả. Cũng không phải chuyện gì. Chờ về sau tớ kế thừa gia nghiệp, đến lúc đó cậu nghe thấy cũng không muộn.”

Diệp Tầm Tầm một tay nắm chặt hông, quan sát cậu ta một lúc, đột nhiên nói: “Nhân đạo hải thủy thâm, câu phía dưới là gì?”

Lí Tương Nam không chút do dự đáp lại: “Bất để tương tư bán.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Trực đạo tương tư liễu vô ích.”

Lí Tương Nam đáp: “Vị phương trù trướng thị thanh cuồng.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Tương tư tương kiến tri hà nhật.”

Lí Tương Nam đáp: “Thử thì thử dạ nan vi tình.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Nhân sinh tự thị hữu tình si.”

Lí Tương Nam nói: “Thử hận bất quan phong dữ nguyệt.”

Tôi nói: “Diệp Tầm Tầm, khi nào thì thơ cổ của cậu lại tốt như vậy hả?”

“Những thứ này là cực hạn của tớ rồi.” Ngón tay của Diệp Tầm Tầm hơi vẫy vẫy, nghiêng đầu sang nhìn tôi, “Xem ra Lí Tương Nam thực sự thích cậu rồi. Theo tớ được biết, tình hình chung nam sinh tuyệt đối không thích những thứ này. Trừ bỏ việc viết thư tình. Lí Tương Nam có thể đến mức này, cũng không dễ dàng gì. Có thể thấy việc cậu ta viết thư tình là việc dụng tâm. Về sau cậu đợi đến lúc bị Cố Diễn Chi tàn nhận cự tuyệt, có thể thử với cậu ta xem.”