Note: Trong truyện đa số là do tác tự thêm thắt nên nếu có phần ở ngoài thì mọi người đừng thắc mắc nha :33.
---
Sau vài ngày cùng với Lâm Tử Yên triề miên trên xe ngựa, Lăng Thần cuối cùng cũng đến một thành trì nhỏ ở phía Bắc có tên là Hoàng trấn, nơi đây dù có vẻ ngoài trông sung túc hơn hẳn nơi mà hắn từng ở, nhưng nhìn chung qua vẫn là nghèo hơn nhiều so với vùng quê trong kiếp trước của Lăng Thần.
- Hây, cuối cùng cũng đến nơi. Yên nhi, nàng cảm thấy thế nào…
- Thiếp không sao…
Lăng Thần lúc này đã mặc trên người một bộ bạch y có chút bình thường, nhưng với phong thái của mình, hắn chẳng khác nào một vị thế gia công tử cả.
Còn Lâm Tử Yên, khi ở chốn cũ thì nàng như một người nữ nhân chất phát, hiền hậu… Nhưng sau những ngày được Lăng Thần bồi bổ, khí chất của nàng cũng thay đổi rõ rệt, trông càng giống một vị thê tử luôn ngoan ngoãn bên cạnh trượng phu vậy. Thậm chí nàng còn có chút nét quyễn rũ khiến nhiều tên nam nhân xung quanh nhìn thấy mà có chút đỏ mắt, trong đầu không ngừng nghĩ bậy bạ.
- Phu quân, chúng ta đến đây làm gì a… Nơi này trông có vẻ tốt hơn so với làng quê chúng ta từng ở rất nhiều…
Lâm Tử Yên mới xuống xe thì tò mò hỏi Lăng Thần. Dù cả hai người đã sống cùng nhau khi còn nhỏ đến tận giờ, nhưng nàng cảm thấy Lăng Thần như hiểu rõ nhiều chuyện hơn cả nàng, dù là những chuyện trên giang hồ.
- Dù gì cũng là lần đầu đi xa, hiện ta với nàng đi du ngoạn vài nơi trước đã rồi tính sau, dù sao hiện ta vẫn đang rất rảnh.
Lăng Thần tuy mồm nói vậy, nhưng trong lòng hắn sớm nghĩ khác. Theo vài lời của nhân sĩ giang hồ, hắn biết rằng Lý Mạc Sầu đang muốn đi sang đây, vì vậy hắn liền cho xe chạy đến nơi này để chờ đợi nàng ta.
Dù vẻ đẹp của Lý Mạc Sầu ở trong tiểu thuyết được đánh giá có phần hơi kém so với Tiểu Long Nữ, Hoàng Dung nhưng dẫu sao nàng ta vẫn là một đại mĩ nữ, cớ sao hắn có thể bỏ qua cho Lý Mạc Sầu được.
Bỏ qua mọi suy tính, Lăng Thần lập tức dẫn Lâm Tử Yên tham gia một vài nơi náo nhiệt ở trong thành, dù sao cũng là nữ nhân, việc đi mua sắm cũng khiến cho Lâm Tử Yên có phần hứng thú…
Không biết qua bao lâu, cả hai đã đi được nửa quãng đường. Lúc này, Lăng Thần lại chú ý tới một khu vực buôn bán ở ngay góc nhỏ trong con đường lớn.
Nhìn kỹ lại, hắn thấy một người nam nhân đang cầm quạt phe phẩy ngồi trước cửa, còn mặt hàng bán lại chính là nữ nhân đang quỳ trên đất với một miếng vải thô dài che đi toàn thân nữ nhân ấy. Nàng ta lúc này cúi đầu xuống, mái tóc dài che đi toàn bộ khuôn mặt, xung quanh vai, tay thì lấm lem bùn đất trông vô cùng bẩn thỉu.
Tuy vậy, với ánh mắt của mình, Lăng Thần có thể thấy được người này cũng không phải là nữ nhân với nhan sắc bình thường, có thể so được với Lâm Tử Yên, không thậm chí có phần hơn do khí chất thành thục của nàng.
- Phu quân, có chuyện gì vậy?
Thấy Lăng Thần dừng lại, Lâm Tử Yên lo lắng hỏi thăm, khi thấy hắn đang chú ý nhìn về một phía, nàng cũng thử nhìn sang thì thấy hình ảnh nữ nhân đang quỳ gối dưới mặt đất, còn nam nhân kia thì đang uống rượu nằm vui vẻ trên cái ghế…
- Không lẽ là, bán thê sao?
- Cái gì? Bán thê?
Lăng Thân có chút không hiểu, dù thời xưa có những việc như buôn người, bán người, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm ý của từ “Bán thê” từ trong miệng Lâm Tử Yên.
Thấy hắn không hiểu, Lâm Tử Yên cũng liền giải thích:
- Thiếp từng nghe một người hay buôn bán ở trong làng nói, một số gia đình, do thiếu nợ, hoặc do quá nghèo, bọn họ thường chọn một vài phương pháp như bán đồ, bán trẻ nhỏ cho các phú gia, thậm chí là… bán cả thê tử của mình cho người khác, vì vậy mới gọi là bán thê.
- Mà nữ nhân trước mắt, nhìn nàng có vẻ như không giống như đang bị buôn người, bởi hành động đó thường diễn ra quy mô lớn, nhiều, mà nàng cũng đã vượt qua độ tuổi để tuyển vào cung làm cung nữ, kết quả mà thiếp nghĩ tới chỉ có thể là bán thê.
Lăng Thần nghe đến đây thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn không ngờ trong truyện Kim Dung, không đúng hơn là xã hội xưa còn tồn tại những chuyện như vậy…
- Không lẽ không có ai nói gì sao?
- Tất nhiên là sẽ có người không thích, tuy nhiên, nếu hoàn cảnh quá bần cùng, họ bắt buộc phải làm vậy thôi…
Lâm Tử Yên nói xong, trong lòng nàng còn cảm thấy may mắn vì gia đình nàng dù không giàu sang, nhưng cũng không đến nỗi phải làm những chuyện như vậy.
Lăng Thần biết vậy thì cũng liền từ từ đi đến, Lâm Tử Yên cũng không còn nói gì mà đi theo hắn. Còn về việc Lăng Thần mua người phụ nữ này, nàng cũng không có gì. Bởi ở thế giới này, một nam tử có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, mà trong suy nghĩ của nàng, Lăng Thần là người mà nàng vô cùng yêu thương, cộng thêm khả năng dũng mãnh của hắn, việc kết nạp thêm tỷ muội nàng không có bất kỳ ý kiến phản bác nào.
Cảm thấy có người đi đến, nữ nhân kia liền ngẩng mặt lên nhìn về phía hai người Lăng Thần nhưng rồi cũng lựa chọn cúi mặt xuống.
Lăng Thần đi lại gần nàng, ngồi chồm xuống ngắm nghía một chút liền hỏi:
- Vì sao ngươi lại bị đem bán?
Nữ nhân nghe vậy thì không trả lời ngay, mà còn nhìn về phía tên say rượu ở gần bên, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Hắn vì thua bạc, nợ nần chồng chất nên quyết định đem ta đi bán…
- Nợ là bao nhiêu a?
Trước câu hỏi của Lăng Thần, nàng ta chần chừ một chút rồi nói:
- Mười lượng bạc.
- Cái gì, mười lượng bạc…
Lăng Thần có chút ngạc nhiên… So với tài sản của hắn, mười lượng bạc thật… chả tổ dính răng, ấy thế mà tên đàn ông kia lại sẵn sàng bán nàng chỉ vì cái gọi là mười lượng bạc ấy.
Quan sát kỹ nữ nhân, dù trông dơ dáy bẩn thỉu, nhưng Lăng Thần vẫn thi thoảng ngửi ra mùi thơm từ cơ thể nàng, quan sát kỹ thì dù cho phần mặt với lưng đã dơ nhưng những bộ phận quan trọng của nàng ta trông vẫn sạch sẽ, có vẻ như cô gái này cố ý khiến bản thân trông như vậy.
Tuy nhiên, trên người nàng cũng có vài vết roi, chắc hẳn do tên nam tử bên cạnh gây ra. Trong lòng Lăng Thần thầm mắng tên chết tiệt ngu ngốc ấy, nếu là hắn ở kiếp trước, hắn chỉ muốn một nữ nhân như vậy ở bên cạnh mình, làm thê của mình. Vậy mà tên khốn ấy lại chỉ vì chút tiền mà bán thê, thật không xứng làm đàn ông.
- Ây, có khách… Vị công tử thấy nàng ta thế nào, chỉ hai mươi lượng bạc liền có thể đem về làm ấm giường cho ngài a…
Lúc này, tên nam tử ấy liền thức giấc, thấy được có vị khách trông như một công tử nhà giàu đang có ý định mua thê tử của hắn, thay vì khó chịu, hắn lại cố gắng chào hàng.
Lăng Thần thấy thế chỉ muốn ngay lập tức ra tay giết hắn, dẫu vậy, dù hắn có nhiều kỹ năng vô thanh vô thức giết tên này, nhưng nếu thực sự ra tay, người phụ nữ đang quỳ chắc chắn sẽ không được tự do nữa, mà còn phải làm lễ tang cho tên này, thậm chí còn khiến cho mấy tên binh lính phát giác, làm ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Thấy Lăng Thần còn chưa ra quyết định, tên nam tử say rượu liền lập tức nói thêm:
- Vị công tử này, đừng nghĩ 20 lượng là đắt, dù sao nàng ta vẫn còn là trinh nữ a… Yên tâm, từ ngày cưới đến giờ, ta còn chưa động chạm gì cả… Hắc hắc…
- Hừ đây,…
Lăng Thần không ngần ngại mà đưa cho tên khốn này một túi bạc, sau khi kiểm tra, hắn liền cảm thấy bản thân như nhặt được bảo, bởi trong túi vải có tận 30 lượng… Hắn ngay lập tức nói:
- Ha ha, đúng là người có mắt nhìn, đây chính là hôn ước của nàng ta, từ nay nàng ta là của công tử, không liên quan gì tới ta nữa.
Nói rồi, hắn ngay lập tức cầm tiền chạy đi. Dù lúc đầu hắn cũng muốn dùng công phu sư tử ngoạm, nhưng khi thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Lăng Thần, hắn ngay lập tức bỏ ngay cái ý định ấy mà bỏ chạy…
Dẫu vậy, đã bị Lăng Thần ghim, làm sao hắn có thể chạy được… Trong lúc đưa túi bạc thì Lăng Thần đã âm thầm khắc dấu lên người hắn, 10 ngày sau tên khốn này chắc chắn sẽ chết một cách đau đớn nhất.
Lăng Thần nhìn về phía nữ nhân đang quỳ cũng không biết nên làm như thế nào. Hết cách hắn chỉ đành đưa ra tùi bạc có tận 50 lượng rồi nhẹ giọng nói:
- Ngươi cầm đi, đủ giúp ngươi sống trong một khoảng thời gian. Cầm lấy và rời khỏi nơi đây.
Nói rồi, hắn cùng Lâm Tử Yên lập tức xoay người rời đi, dù có chút cảm thán sắc đẹp của nàng, nhưng dù sao hắn vẫn chưa phải người cứ thấy mĩ nữ là tham… Dẫu sao tinh lực mỗi người là có hạn… Với cả việc hắn cần làm là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thu phục mĩ nữ chỉ là phụ mà thôi… (Chắc vậy).
Đi thêm một quãng dài, Lăng Thần liền cùng Lâm Tử Yên thuê một căn nhà khá to ở ngoài rìa, dù nói là thuê, nhưng sau khi được Lăng Thần ném cho hơn 1000 lượng bạc, tên chủ nhà ngay lập tức cuốn gói đi luôn.
Sau khi dọn đủ đồ cho Lâm Tử Yên, Lăng Thần ngay lập tức đi ra ngoài, sau đó liền dừng chân trước một người rồi nói:
- Sao lại đi theo ta? Không phải ta nói ngươi được tự do rồi sao?
Người này không ai khác chính là nữ nhân mà Lăng Thần mới ra tay cứu giúp, nàng thay vì rời khỏi thì lại không ngừng bám đuôi hắn.
- Ân nhân, vì ngài đã giúp ta được tự do, nhưng ta hiện tại đã không có nơi để về, mà ta thấy ân nhân lại là một người tốt, ta hy vọng có thể ở bên ân nhân, dù cho là nô tì hậu hạ cũng được.
Nghe lời người phụ nữ nói, Lăng Thần có chút cạn lời, hắn dù sao cũng chưa quen với xã hội xưa, dù trong lòng có mong muốn tạo harem, nhưng vấn đề như thế này hắn vẫn chưa biết giải quyết ra sao? Dù sao cứu nàng cũng vì đó là do lòng tốt mà hắn được học ở xã hội hiện đại, không phải vì do hắn thèm khát cơ thể của nàng.
- Phu quân sao vậy?
Lâm Tử Yên với Lăng Thần đều có khế ước bên người nên có thể dễ dàng cảm nhận nhau. Khi thấy được hắn đang đứng trước cổng trong một khoảng thời gian thì liền thắc mắc chạy ra xe và thấy tình hình trước mặt.
Sau khi nghe Lăng Thần giải thích, nàng suy nghĩ một hồi liền đồng ý cho cô gái vào nhà…
- Sao nàng lại đồng ý?
Lăng Thần có chút hoang mang hỏi.
- Do thiếp cảm thấy cô ấy đáng thương, với lại thiếp thấy chàng cũng có chút để ý tới nhan sắc nàng ta a. Dù sao một mình thiếp cũng không có khiến cho chàng thỏa mãn ở phương diện đó, nên thêm tỷ muội cũng đâu có sao…
Lăng Thần nghe được lời này thì càng cảm thấy yêu Lâm Tử Yên, hắn thề với bản thân sẽ cố gắng không khiến nàng hối hận khi ở cùng hắn.
--Hết chương 9--
Đêm 27 vui vẻ nha mọi người (/ω\)