Lời tâm sự của tác: Thề với mấy ông luôn, dạo này tôi cứ kiểu bị sao nhãng ấy, ko viết được truyện nên thi thoảng ra chương rồi lại off, để thêm một thời gian nữa tôi ổn định tâm trạng rồi cố bạo chương cho ae.
---
Mãi cho đến rạng sáng, cuộc chiến giữa nhất long hùng vĩ mạnh mẽ cùng tam phượng yêu kiều xinh đẹp cũng chấm dứt.
Cả ba nữ nhân Cam Bảo Bảo, Ngọc Uyển cùng Khang Mẫn liền mang vẻ mặt thỏa mãn, dù cả đêm qua đều chinh chiến rất nhiều nhưng lại không có chút nào mệt mỏi. Dẫu vậy, họ vẫn phải thu dọn chiến trường cùng vệ sinh cá nhân để không cho Đông Nghi biết được.
Trong lúc các nàng đang tắm, Lăng Thần bỗng nghĩ ra một ý tưởng mới, sau đó hắn liền đi vào trong bếp, bận bịu một lúc cho tới lúc cả ba nữ đều đã tắm rửa sạch sẽ.
- Phu quân, chàng vào bếp làm gì vậy?
Người lên tiếng là Ngọc Uyển, sau đêm qua, nàng gần như đã xem hắn như phu quân của mình, đến cả tên đã để lại mẹ con nàng mà rời khỏi, nàng cũng đã quên mất. Bây giờ, nàng đã toàn tâm toàn ý thuộc về Lăng Thần.
- Ha ha, các nàng đã tắm xong rồi, mau lên, các nàng mau thử nước mới mà phu quân mới “tạo ra”. Các nàng uống xong thì cho ta nhận xét.
Lăng Thần vui vẻ đem ba ly nước màu trắng đục đưa cho tam nữ, mỗi người các nàng cũng có chút hiếu kỳ không biết đây là gì. Không nói thêm lời nào nữa, mỗi người chọn một ly, lấy ống hút do Lăng Thần đưa cắm vào, nếm thử mùi vị.
Sột! Sột!
Sau vài tiếng hút nước vang lên, cả ba nữ dều rất thích thú với nó, người đầu tiên uống hết chính là Cam Bảo Bảo, nàng liền tò mò hỏi:
- Phu quân, đây là thứ gì, sao lại ngon vậy?
Khang Mẫn cùng Ngọc Uyển cũng nhanh chóng uống hết, cả hai cũng đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía hắn.
Lăng Thần nhéo cái má của Cam Bảo Bảo, nhìn thấy các nàng có vẻ hào hứng, thử hỏi:
- Thế nào, các nàng cảm thấy thứ nước này có ngon không?
- Có, lúc đầu mới uống thì cảm thấy nó sền sệt khó uống. Nhưng không hiểu sao khi vào trong họng thì bọn thiếp lại cảm thấy nó rất ngọt, vị cực kỳ ngon. Dù cho mùi vị có chút quen thuộc, nhưng lại rất thần kỳ, thậm chí rất cuốn hút. Ngon hơn mấy thứ rượu gì đó ở ngoài.
Cả tam nữ thảo luận một chút rồi đưa ra câu trả lời, còn không quên chốt lại một câu:
- Phu quân, đây là thứ gì, chàng làm sao lại được như vậy. Có thể cho bọn thiếp uống tiếp được không.
Lăng Thần nghe vậy tất nhiên cực kỳ tự hào, bởi thứ này lại được các nàng hưởng ứng như vậy. Dù sao kiếp trước, trà sữa là thứ được rất nhiều người hưởng ứng, kể cả gái hay trai. Mà ở thời hiện tại, một thức uống lạ vị như vậy, tất nhiên cũng sẽ thu hút nhiều người.
Mà “sữa” của hắn lại càng đặc biệt, không chỉ khiến cho người uống có cảm giác nghiện mà còn giúp cho da dẻ họ tốt hơn trước nhiều. Là một vật đại bổ cho cả nam lẫn nữ, nhưng thứ này hắn chỉ dành cho nữ nhân uống mà thôi.
- Các nàng không cần phải nghĩ tới chuyện mua ở ngoài, dù sao thứ này chỉ mình phu quân mới có. Tất nhiên có thể cho các nàng thêm, có điều hiện tại phu quân chưa kiếm đủ “nghiên liệu” nên phải chờ vài hôm nữa.
- Còn hai ly này, là để cho Linh nhi cùng Đông Nghi, để hai đứa bé được thưởng thức mỹ vị.
Lăng Thần vừa nói vừa dặn dò các nàng, sau đó liền đem hai ly trà sữa từ không gian để xuống bàn.
Sau khi cùng chúng nữ song tu, hắn cảm nhận được không gian chi lực xung quanh dần yếu hơn, có vẻ như do Thiên Nhãn của hắn đã khôi phục một chút, khả năng sử dụng không gian cũng trở nên mạnh hơn tí nên có thể tạo ra một chỗ trữ vật cho riêng mình.
Chúng nữ nghe vậy, thì thầm cảm thấy đáng tiếc, thậm chí còn nuối tiếc khi bản thân uống hết quá nhanh. Dù cho hiện tại còn hai ly đang đầy, bọn họ cũng không có ý định uống, dù sao Lăng Thần cũng đã nói vậy, các nàng làm sao dãm cãi chứ.
- Phu quân, sắp tới, huynh muốn làm gì?
Ngọc Uyển có chút lo lắng hỏi Lăng Thần, nàng sợ hắn sẽ rời đi để lại mẹ con các nàng, dù không biết vì sao nhưng ở thời điểm hiện tại, độ ỷ lại của nàng đối với người nam tử trông trẻ hơn nàng là rất cao.
- Tất nhiên là ta sẽ cùng các nàng tiếp tục đi dạo rồi, và có cả nàng nữa.
Lăng Thần liền sảng khoái trả lời, hắn đưa tay ra ôm Khang Mẫn cùng Cam Bảo Bảo đặt ở hai bên, sau đó liền đem Ngọc Uyển đặt ở giữa làm cho cả cơ thể nàng tựa lên phần ngực vững chãi của mình.
Cảm nhận được lời nói chân thành của hắn, khuôn mặt Ngọc Uyển liền đỏ bừng, ánh si mê nhắm lại.
- Ừm, thiếp tin chàng sẽ không bỏ thiếp cùng Đông Nghi.
Tại lúc này, tâm mĩ phụ đã hoàn toàn bị hắn chinh phục, bây giờ chỉ còn có tiểu cô nương Đông Nghi, chỉ cần để nàng chìm say trong thức uống trà “sữa” do hắn tạo ra. Hắn có thể đảm bảo, khi lớn lên, Đông Nghi cũng sẽ không thoát khỏi ma trảo của hắn.
Cả bốn người trò chuyện về quãng đường tiếp theo nên đi được một lúc thì cửa phòng liền được mở ra, chỉ thấy Đông Nghi cùng Chung Linh đang ngáp ngủ từ từ đi ra ngoài.
- Mẫu thân, các vị ca ca tỷ tỷ, chào buổi sáng.
- Lăng Thần ca ca, Khang Mẫn tỷ tỷ, mẫu… à tỷ tỷ, chào buổi sáng…
Lời chào của hai nữ vọng ra khá nhỏ, có điều Chung Linh đang tính nói “mẫu thân” thì liền nhận ra không thích hợp nên thu về thành “tỷ tỷ” nhưng Ngọc Uyển vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
Nàng kinh ngạc nhìn Lăng Thần thì thấy hắn gật đầu tỏ vẻ đúng với suy nghĩ của nàng.
Điều này càng khiến cho Ngọc Uyển càng thêm kinh ngạc, song nàng vẫn lụa chọn giữ im lặng. Dù sao đến cả Cam Bảo Bảo còn không có ý kiến, nàng làm sao lại dám mở lời chứ.
- Hai đứa mau nhanh chóng đi rửa mặt, nay Lăng Thần mới đãi bọn ta thức uống được gọi là trà sữa, uống rất ngon.
Khang Mẫn liền nói với nhị nữ mới tỉnh dậy, còn không quên giới thiệu đồ uống mới.
- A… vậy sao?
Chung Linh liền tỏ ra hào hứng kéo theo Đông Nghi lại gần xem xét hai ly trà “sữa” ở trên bàn sau đó hứng khởi nói:
- Cái này là do ca ca làm ra sao?
- Đúng vậy. Uống cực kỳ ngon luôn ấy, đảm bảm hai đứa sẽ hài lòng.
Tạm gác thắc mắc trong lòng, Ngọc Uyển liền kêu cả hai vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Sau đó, nhị nữ vừa ăn sáng vừa thưởng thức đồ uống gây nghiện, không ngừng khen ngon.
- Đồ uống này thật ngon, không biết ca ca làm như thế nào vậy?
- Đúng vậy, thật ngon.
Cả hai nữ hào hứng hỏi Lăng Thần, nhưng lại nhận được câu trả lời là “thứ này chính là bí mật nghề nghiệp, không thể nói ra” làm cho cụt hứng.
Sau khi cả đám người ăn sáng xong, liền bàn kế hoạch với hai tiểu cô nương, Đông Nghi khá vui vẻ khi biết bản thân sắp được đi chơi với Chung Linh. Hiển nhiên những cô gái thường rất thích đi đây đi đó.
Thấy nữ nhi mình không có chút khó khăn nào trong việc rời đi, Ngọc Uyển thầm thở ra một tiếng an tâm. Cả đám người liền nhanh chóng dọn đồ chuẩn bị rời đi, thì liền nghe thấy âm thanh gõ cửa.
Cốc cốc!
- Uyển nhi, nàng còn trong đó không?
Ngọc Uyển nghe tới âm thanh này thì có chút ngưng trọng, Đông Nghi cũng tỏ ra sợ hãi núp sau lưng Chung Linh. Âm thanh gõ cửa vẫn vang lên.
Cốc cốc!
- Ta biết nàng vẫn ở trong, Uyển nhi, mau mở cửa ra cho phu quân, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
--Hết chương 84--