Cửa mở ra, chỉ thấy một mỹ phụ đã tầm ba mươi xuất hiện, bên cạnh nàng chính là một bé gái nhỏ, ánh mắt sợ hãi nhìn về mọi người.
Có lẽ là do cảm thấy tự ti, cùng với nỗi sợ hãi lúc nãy còn chưa tiêu biến, nữ nhân ấy có chút e ngại mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn mọi người đã... đã giúp mẫu nữ chúng tôi...
- Chúng tôi... thật sự... không có gì... gì để trả ơn.
Nàng ta hiểu rằng, trên đời này không có gì là miễn phí, những người này dù sao cũng là người xa lạ, dù có ra tay giúp cũng không thể khiến nàng giảm bớt sự đề phòng.
Cam Bảo Bảo liền nắm lấy một tay nàng, nhẹ nhàng nói:
- Cô không cần lo lắng, bọn ta cũng chỉ là thấy bọn họ làm việc không hợp mắt nên ra tay đuổi đi thôi. Cô cũng không cần phải trả nợ.
- Thật... thật sao...
Vị thiếu phụ ấy có chút bất ngờ, nàng cứ tưởng họ sẽ cố tình lấy một cái cớ để chặt chém nàng, không ngờ lại như vậy.
- Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng là phụ nữ, ta cũng có thể hiểu được cô nương lo lắng. Nhưng cô nương yên tâm, bọn hắn chắc chắn sẽ không đến đây nữa đâu. Cô nương không cần lo lắng như vậy.
- Cảm... cảm ơn mọi người...
Nàng ta nghe vậy thì rơi chút nước mắt, cũng dần ngẩng mặt lên nhìn về phía mọi người.
Lăng Thần ở đằng sau cẩn thận quan sát, nữ nhân này có vóc dáng thực sự rất tết, khuôn mặt có nét xinh đẹp cùng dôi liễu mày xinh dẹp, kèm theo cặp mắt to sáng ngời, dù cho trong mắt vẫn có sự sợ hãi nhưng lại vẫn rất long lanh, cơ thể nàng dù có chút bụi bặm, từng lớp vải được khâu lại để che đi cái thời tiết khắc nghiệt ở đây, cũng không thể giấu được dáng người đầy đặn của mình.
- Nếu đã không còn chuyện gì nữa, bọn ta cũng phải rời đi. Hy vọng cô sống tốt, sau này không đụng phải những tên lúc nãy.
Mọi người nói một lời tạm biệt, sau đó liền tiếp tục cuộc hành trình. Có điều, bốn người mới chỉ bước được mấy bước, vị mỹ phụ liền lên tiếng:
- Các vị ân công, khoan đã.
Sợ hãi cái giá phải trả quá lớn, không có nghĩa là vị thiếu phụ này không muốn trả. Nàng dù sao cũng là một người lương thiện, có nợ không trả, không phải phong cách của nàng.
- Cô nương, sao vậy? Không lẽ cô cần bọn ta làm gì sao?
Lăng Thần giả vờ gãi đầu, ngây ngô hỏi. Hắn đánh giá nhan sắc của người này khá cao, nhưng nếu nói muốn thu nàng vào hậu cung hay không, thì tùy duyên. Bởi cấp độ hiện tại của hắn khá thấp, nếu liên tục gây ảnh hưởng tới cốt truyện Thiên Đạo, chỉ sợ người kia ập xuống đánh, hắn lại khó sống sót rời khỏi đây.
Nữ nhân ấy liền lắc đầu, ôn nhu nói:
- Ta gọi là Ngọc Uyển. Xin cảm tạ các vị đã giúp ta, dù sao nhà ta cũng không có nhiều của cải nhưng vẫn còn chút đồ ăn. Nếu các vị không ghét bỏ, có thể ở lại một hôm được không? Để ta có thể báp đáp các vị.
Lăng Thần nghe vậy liền suy nghĩ một chút có nên hay không thì Chung Linh đằng sau đã lên tiếng:
- Ngọc Uyển tỷ, bọn ta tất nhiên sẽ không ghét bỏ tỷ rồi. Nếu tỷ đã có lòng mời, bọn muội tất nhiên sẽ ở lại, hy vọng không làm phiền đến gia đình tỷ.
Lăng Thần làm sao biết được, khi tam nữ thấy mặt Ngọc Uyển, đã âm thầm tính kế để đưa nàng vào hậu cung. Một phần là do thương tiếc nữ nhân xinh đẹp này ở chỗ quá khổ, một phần là do các nàng không thể hậu hạ nổi Lăng Thần, sức mạnh của hắn thật sự quá đáng sợ. Tam nữ liên thủ, vẫn không thể khiến hắn yếu thế dù chỉ một lần.
Ngọc Uyển đỏ mặt lên vì xấu hổ, liền nói:
- Tất nhiên là không phiền rồi. Mời các vị vào trong.
Nhóm người Lăng Thần đến quán ăn cũng tầm trưa, bây giờ trời đã đến chiều, vì vậy mọi người cũng đành lựa chọn nghỉ ngơi tại đây qua đêm.
Lúc đầu, nữ nhi của Ngọc Uyển đề phòng người lạ, không dám nói một câu nào. Nhưng dần dần về sau, nhờ có tính cách vui vẻ của Chung Linh, cùng một chút thôi miên của Lăng Thần, nàng cũng chịu mở lời.
Hóa ra cô bé tên là Đông Nghi, nay mới 11 tuổi. Thực chất lúc trước cô bé cũng là người vui vẻ như Chung Linh nhưng từ khi phụ thân nàng dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất khiến cho gia đình phải tiêu tốn rất nhiều tài sản... Đến cả khi lão cha nàng trở về, cũng không ngừng mắng mẹ con các nàng, thậm chí còn có lúc cầm đồ chọi hai người. Những lúc đó, nếu không có mẫu thân kiên trì chống đỡ và khuyên nhủ, chỉ sợ nàng cũng khó mà vượt qua.
Ban đêm rất nhanh liền đến.
Ngọc Uyển cùng Cam Bảo Bảo làm vài món ăn đơn giản, lúc đầu Ngọc Uyển từ chối được giúp nhưng vì Cam Bảo Bảo kêu Lăng Thần ăn rất nhiều vì vậy nàng giúp đỡ cho lẹ hơn thì nàng ấy cũng liền đồng ý.
- Mọi người, mau vào bàn ăn.
- Nghi nhi, mau lại ngồi cùng mẫu thân.
Ngọc Uyển liền gọi Đông Nghi ngồi bên mình, sợ nàng lúc ăn sẽ làm phiền người khác, ở bên để dễ quản hơn.
- Không... Đông Nghi muốn ngồi bên cạnh Chung Linh tỷ.
Thế nhưng nữ nhi nàng lại không muốn, còn ra sức phản đối.
- Ngọc Uyển muội, cũng không cần phải như vậy. Cứ để bọn trẻ ngồi với nhau.
Cam Bảo Bảo lên tiếng nhắc nhở, tuổi của nàng với Ngọc Uyển cũng không chênh lệch mấy, nên cả hai liề xưng tỷ muội cho dễ nói, cũng tiện cho sau này.
Hai tiểu cô nương ngồi với nhau, vừa ăn vừa nói, còn bên trái lại chính là Khang Mẫn và Cam Bảo Bảo, bên phải là Ngọc Uyển, phía đối diện tất nhiên là nam nhân duy nhất trong đây, Lăng Thần.
Khang Mẫn không biết từ đâu mang ra vài can rượu, Lăng Thần nhìn vậy thì có chút đen mặt. Bởi ở thế giới này, uống rượu lúc ăn thì cũng rất bình thường, thiếu đi nó cũng như thiếu đi gia vị trong canh vậy. Có điều, rượu mà Khang Mẫn đưa ra, nồng độ khá cao, dù là hắn trong tình trạng này, uống đến chục chén cũng khó có thể giữ được cơn tỉnh táo.
- Mọi người, sao lại mang loại rượu đắt tiền như vậy... Muội...
Ngọc Uyển đứng lên nói.
Khang Mẫn cười nói:
- Dù sao bọn tỷ cũng có không ít, mang ra uống chút cũng không sao, phu quân, chàng là nam nhân duy nhất, chàng nhận trách nhiệm rót đi.
Lăng Thần nghe vậy thì liền sảng khoái nhận lấy bầu rượu, với tửu lượng của mình, hắn tự tin bản thân là người ngủ cuối cùng.
Hắn tranh thủ đi rót rượu vào ly từng người, đến lượt Ngọc Uyển thì không cẩn thận chạm tay vào bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cảm giác da thịt mềm mại không xương cùng với sự ấm áp khiến cho Lăng Thần chỉ muốn nắm lấy tay nàng, có điều hắn vẫn giữ được lý trí, vẫn tỏ ra bình thường rồi rót rượu.
Ngọc Uyển bị chạm vào thì đỏ mặt, nàng không biết hắn vô tình hay là cố ý, nhưng nhớ ra hắn đã có nữ nhân, liền cố gắng xua tan đi cơn ngại ngùng này.
Lăng Thần cũng nói qua, ở ngoài thì Khang Mẫn cùng Cam Bảo Bảo chính là nữ nhi hắn, còn Chung Linh chỉ là em gái của Cam Bảo Bảo, làm vậy tất nhiên để đề phòng người khác sinh nghi, tránh phiền phúc.
Sau một lúc ăn uống, trải qua không biết bao nhiêu lần Lăng Thần mời rượu, Chung Linh cùng Đông Nghi đã ăn no rồi nghỉ ngơi trước, thực chất để đề phòng, sau khi Đông Nghi ăn no, Chung Linh đã âm thầm cho nàng uống thuốc ngủ, để tiện cho đêm nay hành sự.
Còn Khang Mẫn cùng Cam Bảo Bảo, không biết thực hư ra sao, trông như say rượu mà thiếp đi từ lúc nào không hay. Hiện chỉ còn Ngọc Uyển, người uống rượu ít nhất đang ửng hổng đầy mặt, cơ thể toàn mùi rượu, đầu óc sớm đã trở nên mê li không biết trời đất ra sao... Lăng Thần cũng uống khá nhiều li nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo, hắn liền đứng dậy đem đồ đi dọn dẹp.
- Từ... ực... để ta... dọn cho...
Ngọc Uyển mơ mơ màng màng nói, nàng vẫn không quên mình là chủ, Lăng Thần là khách, vì vậy liền muốn đứng lên ngăn cản. Nhưng đầu óc nàng đã mù mờ, không còn nhìn rõ gì nữa. Không biết vì sao nàng bị vấp, lập tức ngã ra phía trước, Lăng Thần thấy vậy cố gắng đỡ nàng, xong cũng bị nàng đè lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy khuôn mặt đẹp trai của Lăng Thần, Ngọc Uyển có chút si mê, nàng không lựa chọn dãy dụa mà vẫn đỏ mặt nhìn hắn.
- Ngọc Uyển...
- Ưm...
- Nàng muốn chứ...
Lời nói của Lăng Thần như một ma lực tác động vào tâm trí của Ngọc Uyển, nàng tất nhiên hiểu rõ được lời Lăng Thần nói, bản thân nàng cảm giác được một loại khí tức nam tính cuốn hút đến từ Lăng Thần, thậm chí bây giờ, phần dưới của nàng đã đụng phỉa một thứ gì đó cứng rắn ở phía dưới. Thân là nữ nhân có một con, nàng làm sao không hiểu lời hắn nói.
Hạ hết quyết tâm, Ngọc Uyển liền gật nhẹ một cái.
--Hết chương--
…
Ai có lòng thì ủng hộ mình với ạ. o((>ω< ))o
Số TK: 29485937
Tên TK: TRAN TUAN ANH
Chân thành cảm ơn các bạn đã luôn đọc truyện mình :333