Chương 13: Lục Triển Nguyên hiện thân

- Cuối cùng cũng xong.

Sau khi dọn dẹp hiện trường, Lăng Thần liền đem cả ba người về chỗ hắn ở. Để đề phòng, Lăng Thần liền sử dụng kĩ năng “Không gian cách biệt” để đem ba người nhốt ở vùng không gian khác.

Dù kĩ năng này hao tốn không khí của hắn để khiến cho vùng không gian này tồn tại, nhưng với sức mạnh hiện tại, hắn có thể giữ được trong một tháng. Tuy nhiên, hắn tự tin bản thân mình có thể xử lý hết được Lý Mạc Sầu và Mộ Dung Tuyết chỉ trong một tuần.

Sau khi bị người nam nhân thần bí tấn công và làm cho ngấy xỉu ở trong rừng, Lý Mạc Sầu cuối cùng cũng thức giấc.

Thế nhưng, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng lại chính là thân ảnh của người nam nhân… không đúng hơn là tên quái vật đã hạ gục nàng. Hắn hiện đang ở trước mặt nàng cười một cách nham hiểm… Điều đó khiến cho nàng cảm thấy không ổn.

- Ngươi… ngươi là ai? Võ công của ngươi mạnh như vậy? Không lẽ ngươi là do những kẻ thù của ta phái tối.

Lý Mạc Sầu gặng hỏi. Nàng có chút kiêng kị, bản thân cũng không ngờ được người trước mạnh lợi hại như vậy, có thể dễ dàng đánh bại nàng, thậm chí còn nhanh chóng khiến cho nàng mất đi nhận thức.

- Hắc hắc, ta… tất nhiên chính là phu quân của nàng, Lăng Thần.

Lăng Thần không có chút liêm sỉ nào mà nói ra, nếu là người khác, hắn còn xài thôi miên để dễ dàng dụ dỗ, nhưng đối với người con gái trước mắt, hắn phải phá hủy thứ tình cảm vẫn còn trong tim nàng.

- Hừ, đừng có giỡn mặt với ta… Ngươi có biết ta là ai không?

Trước câu hỏi của Lý Mạc Sầu, Lăng Thần lại cười to một tiếng, sau đó lại nói:

- Haha, nàng, tất nhiên ta biết. Nàng chính là Xích Luyện tiên từ mà giang hồ thường đồn, tên nàng là Lý Mạc Sầu. Một người nữ nhân đáng thương lại luôn yêu thầm một tên khốn nạn.

Trước lời nói của Lăng Thần, Lý Mạc Sầu có chút bất ngờ khi hắn biết ác danh của nàng nhưng lại không hề hoảng sợ. Thậm chí lời ở sau của hắn càng khiến cho nàng cảm thấy ngỡ ngàng, thậm chí có chút tức giận.

Thấy được Lý Mạc Sầu có vẻ như đang muốn tức giận, Lăng Thần liền cười như không cười rồi nói:

- Hừ, không phải như ta nói sao? Nàng không phải khó quên đi Lục Triển Nguyên sao? Nhưng thử nhìn xem, hắn đã vứt bỏ nàng mà đi. Tại sao sao nàng cứ phải như vậy chứ, sao cứ phải nhớ về tên khốn nạn như vậy chứ.

- Không. Ngươi nói sai rồi, hắn không phải như vậy.

Lý Mạc Sầu liền phủ nhận câu nói của hắn, nhưng Lăng Thần đã sớm biết trước điều đó, hắn liền cầm ra một ngọn đèn trông vô cùng kì lạ và nói:

- Vậy nàng cứ chống mắt lên mà coi, Lục Triển Nguyên là người như thế nào.

Nói rồi, hắn liền sử dụng “Đèn gọi hồn” một món đồ có tác dụng mang hồn của người đã chết hiện lên. Tất nhiên thứ này bán trong cửa hàng hệ thống với giá 50k vàng, cũng may lúc trước hắn hoàn thành nhiệm vụ song tu một lúc với hai người Lâm Tử Yên lẫn Tiết Uyển Dung nên nhận được 10k vàng cùng với thứ này. Không thì kế hoạch này cũng khó mà thực hiện.

Trước ánh mắt khó tin của Lý Mạc Sầu, Lục Triển Nguyên liền xuất hiện, nhưng lại vô cùng ảo, hiển nhiên đây chỉ là linh hồn chứ không phải thể xác.

- Triền Nguyên… Là ngươi sao?

Linh hồn của Lục Triển Nguyên cũng vừa mới tỉnh lại, khi thấy Lý Mạc Sầu liền kinh ngạc nói:

- Mạc Sầu? Là nàng sao?

Ngay tại thời khắc này, cả hai người như nhớ lại khung cảnh mười năm trướt, khi mà Lục Triển Nguyên cùng Lý Mạc Sầu không ngần ngại cái gọi là nam nữ chi thân mà chữa trị cho nhau, sau những ngày ở chung thì liền rơi vào lưới tình. Khi chia ra thì cả hai liền định hôn ước, Lý Mạc Sầu lấy khăn tay của nàng để làm vật đính hôn,…

Một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, khúc mắc tới tận mười năm, hiện tại gặp nhau nhưng người ở cõi dương, người lại vĩnh viễn ở cõi âm.

Lý Mạc Sầu lúc này liền si ngốc, ngơ ngác ngồi im trên mặt đến nhìn Lục Triển Nguyên.

- Haha, còn bày đặt thể hiện tình cảm trước mặt lão tử, hừ… đừng tưởng rằng ta không biết gì.

Lời nói vừa ra, Lý Mạc Sầu tận mặt nhìn thấy hình ảnh Lăng Thần ở sau nắm cổ Lục Triển Nguyên mà giơ cao.

Dù trong trạng thái linh hồn nhưng “Đèn gọi hồn” lại sử dụng máu của Lăng Thần để kết nối với cõi âm, vì vậy hắn có thể tác động đến linh hồn của Lục Triển Nguyên.

Hắn sử dụng thứ nghịch thiên này không phải để hai người này nhớ lại chuyện xưa, mà là để phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Lý Mạc Sầu.

- Ngươi mau thả chàng ra, nếu không ta liền liều mạng với ngươi.

Lý Mạc Sầu liền khóc to mà tấn công Lăng Thần. Dù lúc nàng bình tĩnh nhất thì việc tấn công Lăng Thần cũng như là lấy trứng chọi đá, nhưng nàng của hiện tại đã bị cái tên trước mắt làm cho ngu ngốc, nên dễ dàng bị Lăng Thần né tránh rồi đổi ra.

- Haha, Lý Mạc Sầu, người đời kêu nàng là một nữ nhân ác ma, không nàng vẫn ngu ngốc đến vậy.

Nói rồi Lăng Thần càng bóp cổ Lục Triển Nguyên mạnh hơn.

- Hừ, còn ngươi. Đừng bày đặt bản thân mình vô tội. Đừng tưởng chết là hết. Nếu ngươi không nói sự thật, đừng nói linh hồn, cho dù đem ngươi từ dưới mồ sống dậy, ta cũng cho ngươi cảm nhận thế nào là sống không bằng chết.

Trước lời uy hiếp, sắc mặt Lục Triển Nguyên như co lại, ánh mắt có chút né tránh nhìn Lý Mạc Sầu.

Nội tâm hắn lúc này vô cùng sợ hãi, không hiểu vì sao tên kia lại biết về chuyện đó, càng hoảng sợ hơn khi thấy Lăng Thần đem mình từ dưới cõi âm về đây.

Lý Mạc Sầu ở một bên vô cùng mông lung, khi nhìn về Lục Triển Nguyên, thấy được ánh mắt của hắn, trong nòng nàng liền có chút dao động, tình cũ năm xưa vứt bỏ nàng, tại sao lại vậy?

Lục Triển Nguyên sau một hồi vùng vẫy thì vẫn chưa hé một lời, Lăng Thần liền tức giận khiến cho uy áp đáng sợ xuất hiện.

- Nói, hoặc hồn phi phách tán.

Hồn phi phách tán, chính là chết để biến mất khỏi cõi âm, không phải là tới kiếp khác mà là biến mất hoàn toàn, vô pháp luân hồi.

Biết được điều đó, Lục Triển Nguyên liền cười khổi một cái rồi cất tiếng.

- Lúc trước, khi chúng ta ở cùng nhau, ngươi đem ta mang đến cổ mộ để gặp sư phụ của ngươi. Lúc đó sư phụ nói với ta, đệ tử của phái Cổ mộ, cả đời không được rời khỏi cổ mộ. Trừ phi ta có thể cùng với ngươi sống ở đây tới cuối đời, bằng không cũng không cho phép ta và ngươi ở cùng nhau. Nếu như ta dám mang ngươi đi, thì sư phụ của ngươi sẽ gϊếŧ ta !

Nói tới chỗ này, thân thể hắn thân thể hơi run:

- Nàng đột nhiên bắn ra hai cái ngân châm về phía ta, đã đâm trúng chỗ yếu hại của ta, cũng nói cho ta rằng, chỉ có một tiếng để cân nhắc. Hoặc là, từ bỏ ngươi và sống sót để rời khỏi Cổ mộ. Hoặc , ở lại với ngươi và chết!

Hắn nói tới đây là dừng nhưng Lý Mạc Sầu cùng với Lăng Thần làm sao còn không hiểu được.

Lăng Thần trong lòng cười to. Hắn đương nhiên hiểu.

Dựa theo quy củ của phái Cổ mộ, nữ tử cần giữ bản thân trong sạch, và thề rằng cả đời sẽ không rời khỏi đó, nếu nam nhân nào có thể vì luật này mà ở lại cùng nàng, thì có thể giúp nàng phá đi lời thề mà xuống núi.

Điều đó có nghĩa là Lục Triển Nguyên có cơ hội đem Lý Mạc Sầu xuống núi. Tuy nhiên, vì sợ chết nên hắn thà bỏ đi cũng không lựa chọn ở bên cạnh nàng.

Lý Mạc Sầu lúc này liền lảo đảo, không còn chút sức lức nào nữa.

Nàng vậy mà khờ dại vô cùng, còn nghĩ sư phụ cự tuyệt Lục Triển Nguyê, không cho phép hắn cưới nàng. Nàng cứ tưởng Hà Nguyên Quân là hồ ly tinh, dụ dỗ Lục Triển Nguyên nên hắn mới bỏ nàng. Hóa ra, hóa ra, tất cả là do nàng quá ngu ngốc, cứ nghĩ Lục Triển Nguyên vẫn luôn yêu nàng.

Thế nhưng! Sự thực lại vô cùng tàn khốc, không phải sư phụ không cho mà do hắn không muốn.

Hết thảy bi kịch, hết thảy những gì diễn ra đối với nàng là do tên đàn ông ích kỉ này gây ra.

- Hết thảy không phải sư phụ không cho ta cơ hội... Mà là ngươi... Ngươi lại từ chối. Ngươi lại không chọn vì ta mà chết, không vì ta mà ở lại Cổ Mộ.

Nàng lúc này vô cùng bi thương.

Hiện tại, biết hết cả chân tướng, hắn căn bản không hề yêu nàng.

Tâm, nàng hiện tại đã chết.

Nước mắt, cũng đã khô cạn.

Nàng loạng choà loạng choạng đứng lên , xác chết di động giống như dõi mắt chung quanh.

Khi nàng tính cầm cầm kiếm tự sát, Lăng Thần liền ngăn cản. Bởi hắn biết, đây là cơ hội để hắn khiến Lý Mạc Sầu quên đi Lục Triển Nguyên, là cơ hội để hắn khiến nàng phụ thuộc vào hắn.

Kỳ năng “Thôi miên” phát động.

- Không sao nàng cứ coi như hắn chỉ là người dưng, bên cạnh nàng không phải còn có ta sao.

Lời nói của Lăng Thần làm cho Lý Mạc Sầu như nhớ ra cái gì đó, trong mắt nàng liền xuất hiện một tia sáng dù cho khá yếu ớt, nàng liền cố gắng hỏi:

- Lăng Thần... Huynh... Huynh sẽ không bỏ rơi ta như hắn chứ.

Lăng Thần nghe vậy đau lòng gật đầu, dù hắn tà ác, thích chơi bẩn nhưng lại vô cùng mềm yếu khi gặp nữ nhân khóc. Cảm nhận được tâm tình này của Lý Mạc Sầu, hắn liền nói:

- Ngươi rõ ràng? Loại cặn bã này ngoài miệng thì nói yêu ngươi vô cùng nhiều nhưng khi đến lúc ngươi cần thì lại bỏ rơi ngươi. Hắn chỉ vì một chút sự hy sinh cũng đã sẵn sàng đem ngươi vứt bỏ. Ngươi vì sao lại phải thương tâm vì hắn chứ, tại sao phải cùng hắn hứa non hẹn biển chứ.

Lý Mạc Sầu bị lời nói của Lăng Thần dọa cho run rẩy, lệ không ngừng rơi ra.

Nàng đã tỉnh ngộ, thức tỉnh rồi. Nàng thành ma đầu, không phải vì thích làm vậy mà chỉ vì hả giận. Nhưng hiện tại Lăng Thần đã cho nàng thấy mình ngu ngốc cỡ nào:

Lăng Thần liền ôm lấy đầu nàng, hai mắt nhìn nhau mà nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, nàng phải đem những ký ức đó quên đi. Từ sau nhớ kỹ ta Lăng Thần mới chính là phu quân của nàng còn tất cả chỉ là phù du, những việc còn lại cứ để phu quân của nàng làm.

Dứt lời hắn liền mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Lý Mạc Sầu khẽ run lên nhưng nàng nhanh chóng phối hợp mà hôn lấy Lăng Thần.

--Hết chương 13--