Chương 12: Gặp mặt

Sau một đêm mặn nồng cùng Tiết Uyển Dung cùng Lâm Tử Yên, Lăng Thần cùng cả hiện đang say giấc nồng trên chiếc giường gỗ chật hẹp.

Lâm Tử Yên lúc này cũng tỉnh giấc, dẫu sau việc dậy sớm hơn Lăng Thần cũng là thói quen của nàng, sau đó liền đem ngón tay đưa xuống dưới hai chân, xoa nhẹ phần dưới lúc này cũng khôi phục không ít, sắc mặt ửng đỏ, miệng khẽ nói:

- Hừ, tên đáng ghét, tối qua hành hạ người ta như vậy.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn mò xuống dưới người Lăng Thần, bàn tay mềm mại nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn, vén mái tóc đang có chút rối lên, đôi môi hồng nhặt hé mở mà nuốt lấy thứ đó…

Mà Tiết Uyển Dung lúc này cũng đã tỉnh giấc, thấy Tử Yên đang làm như vậy, mặt nàng có chút đỏ, nhưng khi nhớ lại hình ảnh tối qua của mình với Lăng Thần, bản thân nàng có chút ngại ngùng mà ngồi dậy.

Tuy nhiên, còn chưa kịp định thần, nàng lại bị một lực mạnh kéo khiến cho người đè xuống dưới ngực Lăng Thần, hai bầu vú to không ngừng ép xuống ngực hắn, đôi môi hai người chạm nhau.

Chụt chụt.

Âm thanh vang lên, cái lưỡi nhỏ của Uyển Dung bị chiếm đoạt, nước bọt bị tham lam hút lấy…

Lăng Thần một tay giữ Uyển Dung trên ngực, một tay ép đầu Tử Yên khiến cho côn thị đâm sâu vào trong cuốn họng nàng.

- Ưm… ư… cho thiếp thở một tí. Hừ, mới sáng sớm đã ăn hiếp nhân gia.

Tiết Uyển Dung lúc này dục vọng cũng lên cao, tuy nhiên tiểu đệ của Lăng Thần thì đang bị Lâm Tử Yên chiếm giữ.

- Hắc hắc, không phải cả hai nàng đều thích sao.

Sau đó, hiền liền phóng một lượng lớn tinh dịch vào trong họng Lâm Tử Yên, và thế, một trận chiến giữa nhất Long nhị Phượng liền diễn ra suốt cả sáng. Dù cho cơ thể đã được cường hóa, nhưng cuối cùng cả hai người cũng phải chịu thua trước dâm uy của Lăng Thần.

---

- Cuối cùng cũng gặp nàng ta… Hừm, sao ta lại cảm thấy có không ít người luyện võ ở đó nhỉ.

Sau khi cùng hai nữ chiến đấu một trận trên giường, hắn liền cho hai nàng nghỉ ngơi rồi rời nhà. Lý do cũng chỉ vì hắn có được tin tức Lý Mạc Sầu đang đến, và hắn cũng cảm nhận được khí tức của người mạnh, tuy không bằng hắn nhưng vẫn mạnh hơn so với người bình thường. Không chỉ một mà là ba người. Điều đó làm Lăng Thần có chút thắc mắc.

- Không lẽ là đồ đệ của Lý Mạc Sầu, nhưng mà hiện tại thì nàng ta chỉ có duy nhất một đồ đệ là Hồng Lăng Ba thôi mà. Không lẽ thế giới này có chút thay đổi sao.

Sau khi di chuyển không biết bao xa, Lang Thần đang ẩn nấp trong rừng liền phát hiện một thân ảnh tuyệt mĩ đang di chuyển nhanh trên lưng ngựa. Nàng có một mái tóc đen dài óng mượt, với khuôn mặt vô cùng diễm lệ. Có vẻ như vì luyện võ từ nhỏ nên nàng có cơ thể vô cùng đầy đặn cùng bộ ngực ngạo nghễ, Lăng Thần thầm nuốt nước bọt khi tưởng tượng tới cảnh hắn có thể cùng nàng làm chuyện ấy ấy.

Tuy nhiên, hai thanh kiếm ở sau lưng nàng lại khiến cho những kẻ có ý đồ xấu cũng phải e ngại vài phần. Dù sao ở thế giới này, nữ nhân luyện võ không ít, mà nữ nhân luyện võ tới tầng lớp cao thủ cũng không kém a. Mà nàng ta có vẻ cũng thuộc top đó.

- Đứng lại, Lý Mạc Sầu…

Giọng nói đằng sau vang lên khiến cho Lăng Thần bừng tỉnh, hóa ra nàng ta chính là Xích Luyện Tiên Tử, Lý Mạc Sầu, người đứng hạng bảy trong Thập Đại mĩ nữ.

Mà người vừa lên tiếng cũng là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, phần tóc dài buộc gọn trên đầu, lộ ra cổ dài trắng nõn, mắt biếc, mũi cao thẳng cùng với đôi môi đỏ sẫm, khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại vô cùng dụ hoặc… Mà bộ đồ nàng đang mặc còn toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Đi cùng với nàm là một tên nam nhân mặc chiến giáp, cao to, mạnh mẽ.

Hai người cùng Lý Mạc Sầu rượt đuổi nhau đến gần đến ngôi làng liền dừng lại, nguyên do cũng vì ngựa của đôi bên cũng đã mệt mỏi, có vẻ như cả ba người đã truy đuổi nhau trong một khoảng thời gian dài.

- Hừ, Lý Mạc Sầu, ngựa của ngươi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Hừ có vẻ như hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

Người nam nhân lên tiếng.

- Hừ, hai người các ngươi có hay thì lên, đừng quên, cả hai người cũng từng bại dưới tay Lý Mạc Sầu ta, nếu không phải có người đến cứu, một trong hai người các ngươi đã chết.

Lý Mạc Sầu lạnh lùng nói.

- Thù giết cha, không đội trời chung. Lý Mạc Sầu, nếu hôm nay ngươi không chết thì ta, Mộ Dung Tuyết cùng với phu quân ta, Lăng Nha, sẽ là người chết.

Nói rồi, nữ nhân tên Mộ Dung Tuyết cùng tên Lăng Nha ra tay tấn công Lý Mạc Sầu. Tuy lấy một đánh hai, nhưng võ công của Lý Mạc Sầu cũng không hề kém, một tay nàng dùng kiếm tấn công, tay còn lại cầm phi châm sẵn sàng tấn công vào yếu điểm của cả hai khiến họ khó lòng tiến công.

Dẫu vậy, đây cũng là hai đấu một, Lý Mạc Sầu cũng có chút khó mà tiến công được, nàng lúc này chỉ có thể cố gắng phòng thủ và tìm cách đột phá trận chiến.

Lăng Thần đang ở trên thì cũng có chút kinh ngạc, hắn chỉ có đi tìm Lý Mạc Sầu, ai ngờ lại may mắn tìm thêm được Mộ Dung Tuyết, người đứng hạng chín trên Thập Đại mĩ nhân, dù dung nhan có chút kém so với Lý Mạc Sầu, nhưng khí chất lại khiến cho nhiều nam nhân thèm muốn.

- Không tệ, vận may hôm nay của ta có vẻ khá tốt.

Nói rồi Lăng Thần cũng không đứng nhìn nữa, ngay lập tức xuất hiện giữa ba người, hai tay ngay lập tức sử dụng khí, khiến cho cả ba phải lùi ra sau vài bước.

- Tiền bối, ngài đây là…

Mộ Dung Tuyết lên tiếng. Trong suốt gần mười năm lăn lội trên giang hồ, nàng chưa bao giờ thấy người trẻ tuổi như Lăng Thần, thậm chí võ công của hắn còn khủng khiếp hơn những kẻ mà nàng từng gặp. Kể cả Quách Tĩnh, vì thiếu hiệp anh hùng.

Lăng Thần thấy cả ba người dừng lại thì cũng hài lòng, nếu bất kỳ ai có ý định tấn công, hắn không ngần ngại đánh ngất người đó. Dẫu sao cũng là mĩ nữ đâu, hắn sao lại có thể tổn thương hai nàng chứ, còn tên nam nhân kia, vẫn còn có chút tác dụng.

- Tiền bối, nếu như ngài đã biết, Lý Mạc Sầu thân là một ác ma trong giang hồ. Hiện bọn ta dang cố gắng thanh lý nàng để giảm bớt nỗi lo trong lòng người, hy vọng tiền bối có thể ra tay cứu giúp.

Tên nam nhân lên tiếng, còn về phía Lý Mạc Sầu, nàng không nói bất kỳ điều gì cả. Trong lòng nàng sớm đã không tin tưởng những người gọi là chính nhân quân tử hay những tên nam nhân ngoài giang hồ. Bởi vì quá khứ của nàng đã từng bị một người phản bội.

- Hmm…

Lăng Thần giả vờ đưa tay lên cằm rồi suy nghĩ một hồi. Thoáng nhìn qua bên Lý Mạc Sầu khiến cho nàng ta phải thủ thế, bởi trong mắt nàng, Lăng Thần chính là một kẻ cực kỳ mạnh, cho dù là nàng cũng không chắc có thể giết được hắn.

- Ta quyết rồi…

Lăng Thần nói xong, ngón tay liền chỉ về phía Lý Mạc Sầu. Trong lúc hai người kia đang đang mừng rỡ vì tưởng Lăng Thần sẽ ra tay hạ sát Lý Mạc Sầu thì hắn lại chỉ tay về phía Mộ Dung Tuyết rồi nói:

- Hai người các ngươi, sẽ thành người của ta.

- Cái gì? X3

Lúc ba người còn đang bất ngờ còn đang ngờ vì lời nói của Lăng Thần, hắn ngay lập tức sử dụng khí, lập tức đánh một chưởng về phía tên nam nhân duy nhất trong ba kẻ xung quanh.

Rầm!!!

Âm thanh va chạm lớn vang lên, chỉ thấy thân ảnh tên nam nhân văng xa chục mét mà ghim vào đá, thất khiếu chảy máu, hơi thở có chút yếu ớt nhưng vẫn còn sống.

- Hừm, ta đã kiềm chế rồi mà nhỉ… Chậc…

Trước ánh mắt kinh hãi của hai mĩ nữ, Lăng Thần khiêm tốn, đúng vậy, khiêm tốn nói một câu khiến cho cả hai đều nuốt nước miếng mà nghĩ: “Thế này mà là kiềm chế.”.

Cũng không dài dòng, Lăng Thần cũng ngay lập tức đánh ngất hai cô nàng, tất nhiên là bịt miệng khiến hai người ngất, chứ không phải ra tay như tên nam nhân kia.

- Hừm… lỡ khiến bọn hắn ngất rồi, mang về làm sao ta.

--Hết chương 12--