Sau khi khiến cho Lý Mạc Sầu đánh mất niềm tin đối với Lục Triển Nguyên, Lăng Thần hài lòng rời khỏi không gian. Hắn không phải là không muốn ăn luôn Lý Mạc Sầu ngay tại đó, thực chất là hắn muốn từ từ thôi miên nàng, để nàng vĩnh viễn phụ thuộc, không rời bỏ hắn.
Tuy hiện tại có thể dễ dàng thu phục được Lý Mạc Sầu, nhưng đề phòng vạn nhất, hắn cũng không nên quá nóng vội.
Dẫu vậy, khi vào trong không gian giữ Mộ Dung Tuyết, Lăng Thần phát hiện nàng ta đã tỉnh.
- Ngươi mau thả ta ra!
Mộ Dung Tuyết nhìn Lăng Thần với ánh mắt khó hiểu. Nàng không rõ nguyên do vì sao hắn làm vậy, không biết bản thân đang ở đâu. Nhưng trực giác đã nói cho nàng biết, người trước mặt nàng, rất nguy hiểm.
- Hử, ngươi có biết mình đang ở đâu không?
Lăng Thần hứng thú nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, dù bắt nàng là việc nằm ngoài kế hoạch của hắn, vậy mà khi thấy cô nàng dù đang trong tình trạng nguy hiểm vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và uy nghiêm để nói chuyện, hắn lại càng muốn chinh phục người này một cách thật thô bạo, khiến cho nàng ta vĩnh viễn không quên được cái cảm giác ấy.
- Hừ, ngươi đúng là tên hèn hạ, bỉ ổi. Uổng công lúc đầu ta còn tưởng ngươi là một chính nhân quân tử. Nếu không phải do ta cùng phu quân sơ xuất tưởng ngươi là người tốt, thì sớm đã tìm cách rời khỏi rồi.
Ngoài miệng là vậy, trong lòng Mộ Dung Tuyết vẫn hiểu rõ, việc thoát khỏi tên này, là bất khả thi. Trừ khi hắn cố tình thả nàng đi.
- Đúng là một cô gái kiên cường. Không tệ… không tệ…
Lăng Thần cười một tiếng sau đó liền nói:
- Xem ngươi kiên cường như vậy, ta cũng muốn xem thử coi, tình yêu của ngươi và tên kia có kiêng cường như vậy không. Dù sao, con người mà, hèn hạ, thích trở mặt với nhau cũng có không ít.
- Đừng có mà khoác lác, Lăng Nha của ta không phải người như ngươi nói.
Mộ Dung Tuyết tức giận mắng. Nếu Lăng Thần nói xấu hay làm gì nàng, nàng vẫn có thể chịu được, cùng lắm là tự sát nhưng nếu hắn làm gì phu quân của nàng, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ này.
- Phu quân ta không những mạnh mẽ, dũng cảm, quân tử hơn ngươi, mà chàng còn rất quan tâm, thương yêu ta.
- Ha ha, vậy thử xem nào.
- Ngươi, ngươi tính làm gì?
Mộ Dung Tuyết nghi ngở hỏi, không hiểu sao nàng lại có một cảm giác vô cùng tồi tệ khi nói lên lời này, nhưng lời đã nói làm sao thu lại được.
Lăng Thần nghe tới đây thì nhếch miệng cười lên một tiếng, tà tà nói:
- Tất nhiên đơn giản, ta sẽ ch*ch ngươi trong một tuần. Làm ô uế, làm nhục, làm ngươi trở nên kinh tởm, khiến cho người phải khuất phục ta.
- Nếu ta làm vậy mà ngươi vẫn giữ được tình yêu với tên kia, ta sẽ thả các ngươi tự do và ban cho hai ngươi một cơ duyên lớn.
Trước lời nói đó của Lăng Thần, Mộ Dung Tuyết ngỡ ngàng, tức giận, nàng lúc này chỉ muốn giết chết tên trước mắt, nhưng thực lực của nàng không cho phép.
- Ngươi là loại người gì thế này… Hừ, ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.
- Vậy đơn giản thôi…
Lăng Thần mỉm cười, hắn sớm biết nàng ta sẽ không đồng ý. Vì vậy hắn cũng không có ngạc nhiên vì điều này, búng tay một cái, một cái hình chiếu xuất hiện rõ trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Dù thứ này trông rất lạ và chưa từng xuất hiện trước đây nhưng Mộ Dung Tuyết không hề để ý, thử mà nàng chú tâm đến chính là hình ảnh phu quân nàng, Lăng Nha đang bị trói trên tường bởi những sợi xích sắt.
Lăng Nha lúc này đang cởi trần, mặc một chiếc quần ngắn, những vết thương mà hắn từng gặp phải trong chiến đấu, hiện đã biến mất, chỉ còn lại phần da sậm màu do chịu nắng mưa, giang khổ.
- Thế nào, nhìn quen không.
Lăng Thần ở một bên cạnh cắt ngang, sau đó hắn liền nói tiếp.
- Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ từ từ hành hạ hắn, điển hình như.
Rắc rắc!!!
Một âm thanh vang lên qua ảnh chiếu, Mộ Dung Tuyết tận mắt chứng kiến cảnh những ngón tay của Lăng Nha bị một sức mạnh thần bí nào bẻ gãy, máu tươi không ngừng chảy ra.
- Aaaaaaaaa
- Khôngg…
Mộ Dung Tuyết cực kỳ đau lòng, nàng không ngờ tên trước mặt lại tàn ác như vậy… Khi nàng muốn chạm vào hình ảnh trước mặt, nó liền trở nên mờ đi, mà Lăng Thần lại đứng một bên giaiqr thích cho nàng, sau đó hắn liền đếm từ 1 tới 10, khi nàng còn chưa hiểu, liền một lần nữa nghe thấy tiếng hét của Lăng Nha, lần này bàn tay hắn đã bị đánh cho nát xương,…
…
- Ta đồng ý…
Sau một thoáng thời gian im lặng, Mộ Dung Tuyết liền lên tiếng. Dù cho bản thân có bị làm nhạc, nàng cũng khoogn thể để cho Lăng Thần hành hạ phu quân nàng nữa.
- Tuy nhiên, thân xác của ta đã thuộc về Lăng Nha, nên không thể để một mình ta quyết định được. Hãy cho ta gặp Lăng Nha một lần nữa, nếu chàng đồng ý, thì ngươi cứ làm theo những gì ngươi nói.
Sau thoáng chống suy nghĩ, Lăng Thần liền đồng ý.
Trước ánh mắt bất ngờ của Mộ Dung Tuyết, Lăng Thần vung tay một cái, thân ảnh Lăng Nha bắng xương bằng thịt đang bị trói chặt trên tường liền xuất hiện trước mắt nàng.
- Phu quân.
- Tuyết nhi… là nàng…
Mặc kệ hình ảnh thắm thiết của hai người, Lăng Thần liền lên tiếng giải thích.
- Cái gì… không được…
Lăng Nha khi nghe được lời hứa giữa Mộ Dung Tuyết và Lăng Thần, hắn liền ra ý tức giận mà phản đối.
- Tên khốn nạn, đừng giỡn mặt ta… Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi…
Lăng Thần thấy Lăng Nha tức giận như vậy thì cũng mặc kệ. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ vậy. À mà với thực lực của hắn, còn lâu hắn mới gặp chuyện như vậy.
- Nếu vậy thì,…
Lăng Thần còn chưa nói hết câu, Lăng Nha liền hét thảm một tiếng, lúc này hai chân hắn đã bị phá hủy hoàn toàn, xương trong gần như đã gãy hết…
- Dừng lại…
Mộ Dung Tuyết lên tiếng.
- Phu quân, chàng cứ tin tưởng thiếp. Dù sao thiếp đã là người của chàng, trái tim của thiếp vĩnh viễn thuộc về chàng. Vì vậy, dù hắn có làm gì thì thiếp sẽ không bao giờ phản bội chàng.
- Tuyết nhi… nếu không phải vì ta quá yếu, nàng… nàng…
- Không sao đâu phu quân, hãy để cho thiếp chứng minh cho tên đó thấy, tình yêu của chúng ta không thể nào bị phá hủy bởi chiêu trò bẩn thủy.
- Đủ rồi…
Lăng Thần ở một bên không chịu nổi nữa mà lên tiếng, từ trong tay hắn liền xuất hiện một viên đan dược kì lạ, sau đó hắn liền đút thẳng vào mồm Lăng Nha.
- Ngươi làm gì chàng?
Mộ Dung Tuyết tính tấn công, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra, thương thế của Lăng Nha đang dần hồi phục. Cũng không để nàng được nhìn lâu, Lăng Thần lần nữa vung tay, thân ảnh của Lăng Nha liền biến mất.
- Giờ thì kế hoạch sẽ bắt đầu.
Nói rồi, Lăng Thần ngay lập tức dùng khí phá hủy đồ của Mộ Dung Tuyết, khiến cho bầu vú trắng như tuyết của nàng để lộ ra ngoài, thân là người luyện võ, cơ thể của Mộ Dung Tuyết cũng vô cùng cân đối, nếu ở kiếp trước, không ít kẻ sẽ say mê cô nàng. Cũng vì ngại ngùng mà Mộ Dung Tuyết có chút đỏ mặt dù trong mắt nàng chứa đầy sự tức giận, tủi nhục Lăng Thần nhìn vậy cũng phải cảm thán trong lòng.
“Thật m* n*, thứ vưu vật này để cho một tên ngốc như Lăng Nha chiếm làm của riêng, thật phí của trời mà…”
- Trước khi bắt đầu, uống thứ này đi.
- Đây là?
Mộ Dung Tuyết có chút thắc mắc hỏi.
- Tất nhiên là thuốc kích dục, ta không có ý định dạo đầu với cô đâu.
Mộ Dung Tuyết nghe vậy thì càng cảm thấy khó chịu, nhưng vì tương lai của nàng và phu quân, nàng đành ngậm ngùi uống lấy.
Chỉ trong vài giây sau khi uống, cơ thể Mộ Dung Tuyết liền nóng lên, da dẻ có chút hồng hào… Khi thấy Lăng Thần không biết từ lúc nào đã cởi sạch đồ, đang từ từ đem cự long dài hơn 22cm hướng về mặt mình, trong não nàng bỗng tràn lên một loại suy nghĩ chiếm át cả lý trí: “Ta muốn nó.”
--Hết chương 14--
Truyện hơi tà... hehe