Chương 7: Một diễn viên.
Thiên Ca mệt mỏi đi về phía chợ, mỗi nơi hắn đi qua đều bị xua đuổi thậm tệ. Hắn muốn học rèn sắt, chủ tiệm thấy quần áo lôi thôi, khuôn mặt bầm tím, ánh mắt tỏ ra khó chịu đuổi hắn đi.
Bước đi trên phố, không biết hắn đi được bao lâu rồi. Thiên Ca ghé tạm một nơi vắng người, dựa người vào bức tường gần đó. Ánh mắt hướng lên trời đầy oán độc.
Đây chẳng phải là sự can thiệp của Thiên Ý gì cả. Chỉ là thứ bắt buộc phải trải qua trong cuộc đời của mình.
Không biết hắn đã ngồi đó được bao lâu rồi, chỉ biết từ trưa đến ánh chiều tà là một khoảng thời gian rất dài.
Làn gió xuân mang đến một mùi buồn nôn, Thiên Ca cố gắng chịu đựng cái gọi là công bằng và chính nghĩa.
Thiên Ca mệt mỏi dựa vào bức tường, cơ thể ngã về đằng sau, cảm giác cứng áp của bức tường càng làm hắn đau đớn hơn, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ cảm giác được dựa vào tường.
Giữa một mùi khó chịu, Thiên Ca lại ngửi thấy một mùi khiến bản thân sảng khoái. Cũng là mùi của mùa xuân này, nhưng nó lại rất chân thật, không phải là sự giả tạo ngoài kia.
Một cậu bé mặc áo đen bước đi trên đường, trên tay là một ổ bánh mì. Đôi mắt vô tình va phải chỗ Thiên Ca đang ngồi, trong ánh mắt hiện rõ sự không đành lòng nhìn để hắn chịu khổ như vậy, rồi lại nhìn về phía ổ bánh mì của mình. Lòng hạ quyết tâm, bước đến chỗ đối phương, bàn tay nhỏ bé cầm chiếc ổ bánh mì ân cần đưa cho đối phương: "Ăn không?"
Thiên Ca đã lâu không được ăn ngon, nhanh chóng bỏ đi mặt mũi của mình, giật lấy ổ bánh mì, cảm giác ngọt ngọt lâu ngày không có. Bất giác nước mắt của hắn rơi xuống.
Cậu bé sợ hãi lùi lại: "Có phải ngon đến vậy đâu!?"
Nghe vậy, giọng nói Thiên Ca của Thiên Ca bỗng ấm ức như kể hết sự tình của mình ra: "Cha mẹ ta mất sớm, người đời khinh thường chỉ vì ta không có một bộ đồ tử tế.!"
Cậu bé này bỗng đồng cảm, vì cha mẹ hắn cũng mới mất gần đây, chiếc bánh mì chính là đồ ăn hắn tính đem về cho đệ đệ của mình.
Thấy đối phương có vẻ mệt mỏi, nên sinh ra đồng cảm.
Thiên Ca bỗng đứng lên nhìn vào đôi mắt đối phương, rồi cất tiếng: "Cảm ơn vì ổ bánh mì, ngày sau có việc có thể giúp đỡ ta sẽ làm để báo đáp."
Nói rồi hắn quay người bỏ đi, không bao lâu một giọng nói vang lên phía sau cậu bé.
"Huynh đây rồi, ta tìm huynh mãi!"
"Phương Chính, sao đệ lại ở đây?
Bầu trời hoàng hôn đẹp đẽ, vừa ảm đạm cũng sáng sủa, thỉnh thoảng mây trắng lại kéo đến. Màu sắc được cân bằng hài hòa, vừa có tối vừa có sáng. Như bầu trời thế giới này vừa có chính cũng vừa có tà, không có cái gì gọi là tuyệt đối. Sở dĩ nó đẹp đẽ, vì nó đang thay đổi từng chút một, từ bình yên đến hủy diệt. Lòng người cũng như vậy. Bầu trời nào cũng rất hoàn hảo cũng vừa không hoàn hảo, chính vì không hoàn hảo nên nó mới hoàn hảo.
Thiên Ca trong lòng liên tục lẩm bẩm, thì ra là như vậy, hoá ra là như vậy, ta thật sự hiểu rồi, suy đoán của ta thật sự đúng rồi, Thiên Ngoại đạo ngân.
Lúc về hắn có ghé qua một tiệm rèn. Miếng sắt được đun nóng thành một màu đỏ nóng bỏng, chiếc búa liên tục được nện xuống miếng sắt này. Âm thanh keng keng êm tai vang lên ra xa, nhiều người rất thưởng thức tài nghệ của lão. Động tác gõ búa được thực hiện một cách điêu luyện, âm tiếng nện sắt càng lúc càng êm tai. Đến lúc cao trào, bỗng âm thanh dừng lại, lão ngẩn đầu lên nhìn về phía một cậu bé, quần áo rách nát phát ra mùi hôi thối, sắc mặt bỗng trở nên khó chịu, chưa kịp để lão đuổi đi, tiếng túi tiền vang lên trên bàn, giọng nói non trẻ bắt đầu vang lên: "Phiền ông rèn cho ta một cây búa. Ta còn muốn mua hai thỏi sắt của lão."
Dù có khó chịu đến thế nào, lão vẫn phải đáp ứng, không ai chê nhiều tiền chút nào.
Có được đồ, Thiên Ca lo lắng chạy đi, thần sắc mang theo một chút ti tiện. Trở lại căn nhà tồi tàn, đôi mắt dính chặt lên những sợi rơm trên mái nhà. Tiếp đến là chuyển huớng đến chiếc hồ gần đó, nhẹ nhàng vớt lấy mấy cọng rêu lên nuốt vào bụng.
Rêu là vật gặp nước sẽ nở, thứ này có hiệu quả dễ no bụng. Thần sắc nghiêm nghị quét qua, hắn bắt đầu sắp xếp các đoạn thông tin trong đầu.
Bản thân xuyên qua rồi, không thể không cẩn thận với bất kỳ ai. Dường như ta đem theo Hồn đạo đạo ngân, nhưng nó rất mơ hồ. Ta tự hỏi vì sao xuyên qua là sẽ có bàn tay vàng, nếu dùng đạo ngân để suy luận, có thể nói đạo ngân này tùy thuộc từng người sẽ diễn hoá ra từng loại mà bọn hắn mong muốn, không bao gồm hệ thống.
Sau một đêm đoán già đoán non, ta nghĩ nó rất có thể liên quan đến vận mệnh. Thiên Ngoại Chi Ma là người đến từ phương thế giới khác, dĩ nhiên sẽ mang theo vận mệnh trước đó, nên mới có thể ảnh hưởng tới số mệnh của cổ giới.
(Số mệnh: không thể thay đổi kết cục đã định, Vận mệnh: Thay đổi được kết cục đã định)
Thiên Ngoại Chi Ma là chỉ những người xuyên qua, hay là những người có khả năng phá vỡ số mệnh từ trước. Thứ nhất, ở thế giới khác không có số mệnh, chỉ có vận mệnh, còn có người chết vì già nữa. Vậy nên nói vận mệnh vủa bọn họ vốn dĩ là sẽ phải chết. Còn xuyên không đến một phương thế giới khác, chính xác là kế thừa số mệnh của những người ở đây. Nhưng họ lại đem theo vận mệnh của kiếp trước, hai mệnh xung đột với nhau. Nên Thiên Ngoại Chi Ma mới có thể ảnh hưởng tới số mệnh của cổ giới.
Thiên Ngoại đạo ngân đạo diễn hoá từ vận mệnh của bọn họ. Vận mệnh của mỗi người sẽ tùy thuộc vào kinh nghiệm, trải nghiệm, bệnh tật, vai trò kiếp trước mà quyết định lưu phái của bọn họ. Còn ta là bệnh nhân tâm thần, cũng từng là nhà văn, vậy nên lưu phái của ta là Hồn đạo sao.
Nếu vận mệnh quyết định đến đạo ngân, vậy ta sẽ tiếp tục vận mệnh trước đó. Nhà nghèo, không có giấy viết, vậy dứt khoát làm một tên có tâm lý không ổn định đi. Kết quả đúng với suy nghĩ của ta, trong ý sâu thẩm ta chỉ thấy một tia sáng nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy nó hiện lên chữ "Hồn", dần dần hiện thêm mấy chục tia rồi.
Sau trận đòn vừa rồi, ta cảm nhận được một thứ ta rất khao khát, sát ý. Dù đúng dù sai, dù là ta gây sự hay kêu ngươi đánh, thì ta vẫn sẽ hận, lại còn muốn giết các ngươi nữa. Ngày ta đại thành Thiên Huyễn Linh Đồng sẽ không còn xa nữa.
Sâu trong con ngươi của hắn hiện lên một tia lam quang, càng lúc nó lại càng lớn đân theo thời gian. Chỉ cần tâm lý của hắn có một chút bất ổn, tia sáng này lại tăng thêm một tia.
Thiên Ca lạnh lùng quay người đi vào nhà, thần sắc của hắn vốn dĩ là như vậy, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là yếu đuối, hở chút là khóc. Diễn, tất cả chỉ là diễn, muốn sống tại phương thế giới này trước hết là phải biết diễn, cho tới khi có thực lực mới có thể bộc lộ bản thân ra.
Lần đầu chính là diễn cho Thiên Ý xem, lần tiếp theo là để diễn cho tộc Cổ Nguyệt xem. Dựa vào ký ức nguyên chủ, hắn hoàn toàn biết được giá cả của hai thứ vừa mua, số còn lại chính là đem ra đường, tùy tiện chọn một mục tiêu để phối hợp diễn với bản thân.
Cánh cửa mở ra, tiếng cửa kêu lên như tiếng chìa khoá mở ra bản thân hắn chân thực nhất. Tà áo lay động quỷ dị, ánh mắt dính chặt vào chiếc giường nát phía trước.
Đôi chân nhẹ nhàng bước lên, như sợ làm gãy thứ này, âm thanh cọt kẹt càng làm rõ sự tồi tàn. Hai chân ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm lại, trước mắt hiện ra một khoảng không gian màu đen rộng mấy mét vuông.
Ánh sáng màu trắng phát ra từ đằng trước, nó chính là Hồn đạo đạo ngân. So với trước đó, đã nhiều hơn mười lần. Ở thực tại, khoé môi của hắn bất giác cong lên.
Có thể nhìn chúng đang dần ngưng tụ thành hai khối hình cầu, màu sắc cũng dần chuyển thành màu xanh lam khó thấy.
Từng đoạn ký ức nối đuôi nhau ập đến. Trong trí nhớ, một nhân vật phản diện từng gây ấn tượng với hắn hiện lên càng rõ nét. Đặc biệt là con mắt màu xanh lam đặc trưng đó, cùng hai chiếc xương làm nên từ thủ đoạn của hắn. Trầm Uyên, một nhân vật phản diện có lòng tham vô đáy, muốn làm gia chủ, sau đó là muốn có quyền, muốn thống trị một nước, muốn phi thăng Thượng giới, muốn tu luyện trường sinh, muốn phi thăng Thần Vực.
Trong thực tại, Thiên Ca đã liếm môi từ lúc nào. Trong suy nghĩ vẫn không ngừng mường tượng đến đôi mắt đó. Hồn đạo đạo ngân càng ngày càng ngưng thực giống một đôi mắt hơn, không còn một màu trắng tẻ nhạt nữa, thay vào đó là một màu xanh quỷ dị.
"Ta là Trầm Uyên!!"
Trên trong không gian tinh thần, Hồn đạo đạo ngân không ngừng xuất hiện, rồi dung nhập vào đôi mắt đó. Năng lượng đạo ngân bắt đầu trở nên hỗn loạn, vì những thứ này được tạo nên từ một tâm thần bất ổn của hắn.
Bất chợt, một chữ "Hồn" bên trong mỗi con mắt bắt đầu chuyển hoá thành màu xanh lam pha với màu ngọc bích.
Chúng tản mát một luồng khí tức nhẹ nhàng, nhanh chóng ổn định những cỗ năng lượng bạo loạn này.
Thiên Ca như đoán được điều gì đó, mà ngạc nhiên không thôi, giọt mồ hôi đổ xuống má, càng làm rõ sự hoảng loạn trong lòng hắn. Nhưng hắn vẫn cố điều chỉnh cảm xúc, không thể để bản thân tỉnh táo ngay bay giờ được.
Ngay khi Thiên Ca tiếp tục điều chỉnh tâm thần giống một kẻ điên, Hồn đạo đạo ngân không ngừng được ngưng luyện. Sau đó là dung hợp với cặp mắt đó.
Đạo ngân bí ẩn tản mát một loại khía tức, khiến Hồn đạo đạo ngân kính phục, không dám bạo loạn. Được một lúc, đạo ngân hồn đạo chuyển thành một màu u lam, chúng bất ngờ bốc chảy thành từng đoàn hoả diễm.
Lam hoả du tẩu một vòng, đẹp đẽ như bầy điệp cùng nhau nhảy múa trong đêm. Trong quá trình này, chúng không ngừng áp suất với nhau.
Ánh sáng thần bí lúc trước lại phát sáng thêm lần nữa, lam hoả dần tiêu biến để lộ hai con mắt, trông chúng chẳng khác mắt thường là bao nhiêu.
Lần nữa lại có hoả diễm bao quanh lấy bọn chúng, giây sau không còn thấy hai con cổ ở đâu nữa. Thiên Ca mở mắt ra, hai con ngươi phát sáng ánh sáng màu xanh lam, trong mơ hồ thấy nó đang đung đưa giống ngọn lửa lúc trước.
Đến khi thu hồi lại ngọn lửa, con mắt của hắn cũng không trở lại bình thường, mà có màu xanh lam đặc trưng.
Khoảnh khắc khi ngọn lửa cháy lên, hắn dường như có một khí thế, vạn hồn bái phục.
Thiên Huyễn Linh Đồng, năng lực Khống Hồn và Đạo Nhãn. Không tiêu hao chân nguyên khi dùng năng lực.
Một cái là cho phép hắn điều khiển linh hồn, giới hạn ở linh hồn đối tượng muốn áp dụng, tu vi, nhưng có thể tạo một chút ảnh hưởng nhỏ tới đối phương.
Đạo Nhãn, nhìn thấy đạo ngân trên thân cổ trùng.
Thiên Ca bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch một lần, đôi mắt dần nhắm lại chìm vào giấc ngủ. Hắn hiện giờ không còn sức để làm gì nữa rồi, tất cả bây giờ chỉ muốn được đắp chăn ấm nện êm.