Chương 8: Thiên đạo đạo ngân.
Sắc trời đã sáng, bình minh vừa mới nhú, ánh sáng nhẹ nhàng bám trên cửa sổ, những giọt sương ngoài kia khẽ trườn xuống, đáp xuống mặt đất. Thiên Ca đồng thời hai mắt vươn hai tay lên, nhắm mắt lại ngáp ngáp, nước mắt ép ra thành từng giọt.
Thiên Ca nhanh chóng ổn định lại trạng thái, đôi mắt xanh lam nhanh chóng đảo qua một lần ngôi nhà, nói ra suy đoán của mình: "Thiên đạo đạo ngân, ta thật sự có thứ đó sao? Nhưng rõ ràng đạo ngân của ta là Hồn đạo mà."
Trái tim của hắn bắt đầu đập loạn nhịp. Tối qua bị cơn mệt mỏi che lấp, não bộ không đủ sức thích ứng và kích thích sự bất ngờ này.
Thiên đạo chính là một lưu phái mới, chưa từng xuất hiện từ trước đến giờ. Phải đến trận chiến giữa các Tôn giả sau này, lưu phái này mới được Nhạc Thổ Tiên Tôn sử dụng.
(Nhạc Thổ Tiên Tôn là một vị Tôn giả nhân ái nhất, vì hoà bình của ngũ vực cửu thiên và dị nhân mà cống hiến hết mình. Trong thời kỳ của U Hồn Ma Tôn, thiên hạ đại loạn. Đến thời đại sau, ông mới xuất thế cứu độ chúng sinh, xoa dịu nỗi đau từ U Hồn Ma Tôn. Chủ tu Thổ đạo, sau này chuyển tu Thiên đạo.)
Thiên Ca đau đầu không phải chính mình làm sao sở hữu đạo ngân Thiên đạo. Mà đang suy nghĩ chuyện khác: "Nếu đạo ngân của mình là Thiên đạo, vậy thì thứ mình cảm nhận được tại sao là Hồn đạo. Việc sở hữu song đạo ngân là chuyện hoàn toàn không thể sảy ra. Mỗi người một vận mệnh, không ai có thể sở hữu cùng lúc nhiều vận mệnh. Cái gọi là nhiều vận mệnh chẳng qua là nhiều mệnh hợp thành một mệnh."
"Vận mệnh rất huyền bí. Nếu có người xuyên không qua nhiều thế giới khác, vậy họ liệu có thật sự mạnh mẽ hơn không? Đáp án thì không rõ, nhưng cứ cho đại khái là vậy đi."
"Thiên đạo chính là vạn đạo chi vương, người có Thiên Ngoại đạo ngân là Thiên đạo chứng tỏ là chắc chắn sẽ có tư chất làm vương. Vậy người sở hữu một đạo ngân khác, sau đó thức tỉnh tư chất vương giả, bên trong đạo ngân đó sẽ ẩn giấu vài tia Thiên đạo đạo ngân."
"Cách giải thích này có thể tạm chấp nhận được."
Thiên Ca gật gù với suy đoán của mình, nhưng trong lòng chẳng tin tưởng được bao nhiêu.
Hắn bắt đầu bước chân của mình xuống giường. Trong đầu loé lên nhiều suy nghĩ trước đó: "Vậy thì ta sẽ đi trên con đường Hồn đạo, Lực đạo Luyện đạo là phụ tu. Nhưng trước hết là phải cải thiện thể lực của cỗ thân thể hiện tại, chuyên chú rèn sắt, tích cực đổi vật tư kiếm nguyên thạch."
"Cổ trùng đa dạng cách dùng, nhưng để dùng hiệu quả cũng cần tính toán kỹ lưỡng. Cổ sư quá mức chăm chú vào cổ trùng mà quên mất căn bản. Dù có bù đắp tố chất thân thể bằng cổ trùng, thì vẫn không thể mạnh hơn phàm nhân mạnh mẽ lại còn biết sử dụng cổ trùng."
Đúng vậy, dùng cổ trùng xong, cơ thể khó mà tăng trưởng cơ thể với bài tập bình thường được. Nhưng nếu tạo áp lực cho cơ thể ngay từ đầu, tăng mạnh tố chất cơ thể căn bản, sử dụng cổ trùng còn muốn mạnh thêm.
Luyện đạo không chỉ là nằm trong phạm vi cổ trùng, mà nó có thể là luyện bất kỳ cứ gì. Thậm chí có thể luyện một vật bình thường thành Thiên Địa Bí Cảnh, cổ trùng.
Thiến ca muốn thông qua việc rèn sắt để hiểu được chữ Luyện. Đạo rất phong phú, tùy vào từng người sẽ có cho mình một cách hiểu riêng biệt về chúng, điều này cũng có thể ảnh hướng tới cách ứng dụng lưu phái của bọn họ.
"Đại Ái luyện cổ, luyện người rồi luyện thiên. Không gì không thể luyện, kể cả luyện cổ trùng từ sát chiêu. Vậy ta cũng phải tìm lấy một tia sáng luyện đạo của riêng mình."
Giọng nói của Thiên Ca đầy quyết tâm, trong đôi mắt xanh lam đó từ bao giờ đã hừng hực ý chí chiến đấu.
Hắn di chuyển đến phía gốc phòng, bàn tay nhỏ bé nặng nề nâng chiếc búa lên: "Thật sự vẫn không thể nhẹ hơn chút nào sao?"
Thiên Ca hiện giờ khó khăn thả chiếc búa xuống, lúc đem một khối sắt cùng một chiếc búa về nhà hắn đã tốn không ít sức.
Nỗ lực cùng kế hoạch của mình bị vùi dập như vậy, trong lòng hắn hiện lên một vẻ khó tả. Với tâm thế ta phế, không phải vật phế. Giữa tình cảnh hết sức nghèo nàn này, hắn lựa chọn rèn búa thay vì mua thức ăn đúng là một sự lựa chọn không được khôn ngoan. Điều làm nên một tác giả tiểu thuyết không phải là bộ não cao siêu, mà chính là sự cứng đầu không ai bằng. Chỉ cần nói thẳng dù con đường có ngoằn ngoèo tới dường nào, thì nó cũng phải thẳng.
Thiên Ca chính là như vậy, hắn không muốn thừa nhận chính mình sai. Thay vì oán trách sai lầm của bản thân, thì sao không tận dụng lấy yếu điểm hiện tại để tạo cơ hội.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập trong sân, Thiên Ca điên cuồng chạy bộ ở bên trong. Đôi mắt loé lên một tia liều chết, dù có phải bỏ mạng thì ta vẫn phải chạy hết con đường chính mình đã định ra.
Chiếc áo phập phồng trong gió, trên khuôn mặt xuất hiện những giọt mồ hôi đầu tiên. Cơ thể nóng lên từng chút một, bỗng có một cỗ khí lạnh trườn vào cổ áo, xông thẳng đến toàn thân, bỗng chốc cơ thể được giảm nhiệt độ.
Chạy được mấy vòng, hắn rất nhanh cảm thấy chóng mặt, hơi thở trở nên gấp gáp, tay trái ôm ngực, tay phải đặt xuống sát người lung lắc như miếng vải thổi bay trong gió, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước.
Một lúc sau, Thiên Ca mới dừng lại, hướng ánh mắt tới cái hồ gần đó. Bên trong chỉ toàn nước bẩn, rêu mộc thành đàn, thậm chí có xu hướng lan ra bề mặt xung quanh. Hắn chậm rãi đi về phía trước, không suy nghĩ được nhiều, lấy hai ngón quét đến mặt rêu bên trên cho vào bụng.
Thiên Ca cố cầm cự sự khát nước mà, chậm chạp đi về con sông gần trại. Hắn như không còn để ý hình tượng của mình nữa, húp lấy húp để từng giọt nước trên sông.
Bầu trời bỗng đổ mưa, mây đen kéo đến trong chốc lát, từng hạt mưa rơi xuống nàynhư muốn nói mọi công sức của hắn hiện giờ hoàn toàn là vô ích. Thiên Ca ngẩng đầu lên, từng giọt mưa như nhìn thấy đường, mà tự động tránh đi đôi mắt của hắn.
Quần áo phất phới trong mưa gió, mơ hồ có thể nhìn thấy vài sợi chỉ trên áo căng lên và rồi đứt đi. Tâm trạng của Thiên Ca hiện lên một vẻ phức tạp, đi về phía trước, hắn tự hỏi: "Tại sao ta lại khổ như vậy? Xuyên không, chí ít cũng phải cho ta một căn nhà đàng hoàng, cùng một chiếc áo tử tế chứ?"
Một nơi khác ở Nam Cương, cũng là một khu rừng nhỏ, bầu trời quang đãng không có một giọt mưa nào rơi xuống.
Rừng cây xanh um giữa trời đất, ánh nắng gay gắt của buổi trưa không tài xuyên thủng được từng lớp bảo vệ thiên niên này. Tiếng chim hót trong veo như bản nhạc du dương, tạo bầu không khí yên bình và thân thiện.
Trong rừng, những tiếng xào xạc của lá cây không ngừng vang lên xen kẽ cùng tiếng chim hót. Trong khoảnh khắc có thể nhìn thấy từng bóng người màu đen, chúng không ngừng di chuyển từ nơi này sang nơi khác, như đang tìm lấy một người nào đó.
Một tên trong số đó đến gặp một người, nói ra suy đoán của mình: "Phía nam ta cũng tìm rồi, có lẽ tên nhóc này thật sự không có ở đây!"
"Vậy chúng ta đi. Trần gia phải bị diệt hoàn toàn, nếu không muốn truyền thừa của Đạo Thiên Ma Tôn lộ ra ngoài."
"Ta biết rồi.
Phía gốc cây bọn họ đang đứng, có bóng dáng một cậu nhóc tầm năm tuổi. Hắn tên Trần Triệt, cũng là một người xuyên không, chưa khai khiếu, gia tộc bất ngờ bị một nhóm người tới diệt môn. Hắn may mắn trốn thoát, nhưng chỉ là một cậu nhóc năm tuổi mà thôi, rất nhanh hắn bị trúng ám chiêu mà chết. Cũng vừa mới đây có một linh hồn từ hiện đại xuyên đến, nhập vào thân xác này.
Hắn không rõ tình cảnh hiện tại, dựa vào ký ức của nguyên chủ, hắn đã đoán ra đây là cổ giới. Kinh nghiệm đã đọc "Cổ Chân Nhân", cho hắn biết vô luận là cái gì cũng không thể tin tưởng tại phương thế giới này được, hành sự phải đặc biệt phải cẩn thận.
Tiếng bước chân đi ngang qua, Trần Triệt đang bịt miệng nín thở, bỗng phát ra âm thanh từ mũi. Rất may mắn, hai tên kia chỉ tưởng là tiếng chim hót mà thôi.
Tiếng bước chân, tiếng áo thổi phần phật, mỗi một động tác nhỏ như vậy đều làm Trần Triệt rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Từng phút giây đều là sự tra tấn tinh thần, trái tim thắt lại, hắn muốn ôm ngực của mình, nhưng hắn lại đang cố che đi hơi thở gấp gáp muốn phát ra từ miệng của mìn. Đến khi những âm thanh đó dần không còn phát ra nữa, hắn thở phào một hơi, tham lam hút lấy từng ngụm không khí.
"Thật không ngờ gia tộc này lại có liên quan đến Đạo Thiên Ma Tôn."
(Đạo Thiên Ma Tôn, là một trong mười Tôn giả, cũng là một Thiên Ngoại Chi Minh. Tương truyền vào thời của ông, cổ tiên phải đối đầu với nhau bằng phàm cổ, vì ông đã vét sạch toàn tiên cổ của bọn họ đem về làm cổ tài. Ông có một mong ước từ bấy lâu, đó là được trở về quê hương của mình. Ông còn để lại mười đạo truyền thừa cho những Thiên Ngoại Chi Ma đến sau này. Chủ tu Vũ đạo, phụ tu đồng thời là người khai sáng Thâu đạo. Điểm đặc sắc nhất có thể là ông từng sử dụng sát chiêu Gặp Mặt Từng Quen Biết gián tiếp hại chết hai vị cổ tiên Bát chuyển, ngay khi bản thân chỉ mới ở Lục chuyển, sát chiêu này cũng chẳng phải là công phạt sát chiêu gì cả.)
"Cái gì! Truyền thừa Đạo Thiên thật sự có đến mười một cái."