Chương 6: khó khăn khi xuyên qua.

Chương 4: khó khăn khi xuyên qua.

Buổi tối trăng thanh gió mát, rất thích hợp để tản mát trên phố. Sau đó, đưa ánh mắt hướng lên ánh trăng trên trời, và cảm nghĩ cuộc đời này thật đẹp.

Thế nhưng....

Tại một căn phòng tối tăm như mực, không một ánh đèn lọt qua. Một thiếu niên dẫm chân lên ghế, hai tay mở rộng một sợi dây được cột thành hình tròn.

Bụp.

Âm thanh tiếng ghế đổ xuống. Cơn gió khẽ thoáng qua, thổi bay rèm cửa để lộ ánh trăng sáng phản chiếu về phía cửa sổ, phảng phất thiếu niên đang mặc đồ của bệnh nhân tâm thần.

Làn da được chiếu sáng, trông thật nhợt nhạt như người đã chết, thân thể lơ lửng giữa không trung.

"Viện trưởng, bệnh nhân tâm thần số 818 đã tự tử rồi!"

Trong đầu hắn vẫn còn vang vọng một âm thanh: "Nếu ngươi chết, ta sẽ để truyện mà ngươi sáng tác lại lần nữa được mang tên ngươi!"

Cổ giới.

Cổ Nguyệt sơn trại, tại một căn nhà tranh tồi tàn, sinh sinh tử tử từng ngày.

Một cậu bé trong đó thở hổn hển, trái tim thắt lại, cơn đau đầu nhanh chóng ập đến, bàn tay vẫn mãi vươn ra để với lấy thứ gì đó.

"Cái gì! Ta không cam tâm cứ vậy mà chết đi, cho ta làm lại đi, lần này ta sẽ không nương tay!"

Thiếu niên này vừa mới xuyên không, tướng mạo tầm thường, trên thân chỉ có duy nhất một bộ quần áo rách nát, nó được vá từ nhiều mảnh vải khác nhau, thoang thoảng một mùi hôi thối.

Thiên Ca đảo mắt ra xung quanh, nội thất trong ngôi nhà, cùng làn gió lạnh ban đêm đánh thức hắn khỏi cơn mê sảng.

"Ta vậy mà xuyên không rồi sao?"

"Vậy mà trở thành nhân vật trong bộ tiểu thuyết xuyên không sao?"

"Phúc khí lớn như vậy mà lại ở trên người ta!?"

"Vậy thì thằng tác giả đúng là gà thật, viết đại một nhân vật tùy tiện chết để có được một cái bộ truyện gắn mác thể loại xuyên không."

Não hải rung động, chớp mắt một cái ký ức không thuộc về bản thân hiện lên trong đầu hắn, cỗ thân thể này tên là Cổ Nguyệt Thiên Ca, cha mẹ mất sớm để lại một chút tiền, cùng ngôi nhà tồi tàn này, cùng một chiếc hồ nhỏ bên ngoài.

Hắn thật sự tin mình đã xuyên không rồi, thật sự không phải mơ. Ánh mắt loé lên một tia mơ hồ, toàn thân cứng đờ như pho tượng.

"Cổ Nguyệt? Ta vậy mà xuyên không đến Cổ giới, chết thật rồi!"

Thiên Ca giật mình kinh hãi, thân thể co rún lại trong giường, tay giật lấy miếng chăn mỏng dính lại, chùm mình trong đó, chùm mình trong cỗ ảo tưởng ấm áp, mà không biết thế gian lạnh giá thế nào.

"Ta thật sự không muốn chết, ta không muốn chết, không muốn chết!"

Từ "không muốn chết" liên tục phun ra từ miệng Thiên Ca, cổ họng của hắn càng lúc lại khàn đặc, trông giống như sắp khóc đến nơi, một cỗ sợ hãi hoà cùng khí lạnh vọt vào từ bên ngoài cửa sổ xộc thẳng lên đến cổ, làm hắn câm rún không nói lên lời gì.

Thiên Ca đang nói truyện với người gọi là "tác giả" đã lôi hắn vào, nhưng chẳng có ai nói chuyện với hắn.

Bản tính tham lam và hèn nhát của hắn nhanh chóng được hiện rõ, đồng thời Thiên Ca rất có vấn đề về tinh thần.

Có lẽ hắn là một bệnh nhân tâm thần nặng, luôn đưa ra những hành động và suy nghĩ rằng những thứ kỳ bí thật sự tồn tại, và vẫn luôn "hại" hắn.

Thời gian trôi qua mỗi lúc một nhiều, vẫn vẫn ngồi yên một chỗ, thần sắc càng ngày càng tệ đi.

Thiên Ca trằn trọc cả đêm, trong thâm tâm truyền đến những suy nghĩ ngổn ngang. Hắn thật sự tuyệt vọng rồi, toàn thân co ro trong một gốc tường cùng một chiếc chăn.

Dù đây là thế giới hắn hằng mong ước được đến, nhưng đến nơi rồi hắn mới biết mọi chuyện vốn dĩ không được suôn sẻ như trên tiểu thuyết.

Đôi mắt sắp ngấn lệ, mang theo một chút bi ai, hắn không biết bản thân nên làm thế nào cả.

Hắn xuyên qua cổ giới, chính thức trở thành một Thiên Ngoại Chi Ma tại nơi này, một thứ mà Thiên Ý rất ghét.

Thiên Ý là tồn tại cân bằng thế giới này, nó luôn có ý bài trừ Thiên Ngoại Chi Ma.

Nhưng bù lại bọn hắn lại sở hữu Thiên Ngoại đạo ngân. Thiên Ca dù cố gắng đến mức nào, thì vẫn không thể cảm nhận được đạo ngân thuộc về mình.

Đôi mắt của hắn rũ xuống, những hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Không bao lâu, mưa xuân bao phủ cả bầu trời, tiếng sét đánh xuống nhẹ nhàng. Như thể Thiên Ý vừa xem hắn là sự đối địch, cũng là vừa xem hắn như một kẻ duy nhất có thể hoá giải cục diện trước mắt.

Thiên Ngoại Chi Ma xuất hiện tràn lan, cuộc đấu giữa Thiên Ý và Tôn giả dần bị can thiệp bởi bọn hắn.

Giọt mưa này xem như là sự thất vọng tột cùng. Một đại ma đầu trước kia đại chiến Thiên Đình. Một ý chí muốn theo dõi một cái kết chân chính. Tất cả bây giờ chỉ là sự yếu đuối từ một phía.

Diễn xuất kém, tính cách tệ hại. Nếu không phải bọn hắn đã nhìn thấy tương lai, thì đã sớm bỏ rơi hắn rồi.

Vì cái gì người ta xuyên qua đã có một cỗ ma tính kinh người, còn hắn xuyên qua chỉ là một sự yếu ớt vô cùng.

"Hu hu hu...."

Tiếng khóc vang lên trong nhà, hắn triệt để tuyệt vọng. Bất kỳ ai xuyên qua có một cái gia thế cực thảm này, không uất ức mới là chuyện lạ.

Cơm không đủ ăn, nhà chỉ có mấy đồng bạc lẻ. Ngôi nhà rách nát, nước mưa cứ thế rơi xuống, tiếng khóc càng ngày càng bi phẫn, không cam tâm, tuyệt không cam tâm.

"Ta không không cam tâm với cuộc sống này, các ngươi đây là muốn giết ta. Đúng vậy các ngươi thật sự là muốn giết ta!"

"Ha ha ha..."

"Thật sự là muốn giết ta..."

"Ha ha ha hu hu hu...."

Tiếng khóc xen kẽ tiếng cười, khuôn mặt từ lúc nào đã ửng hồng, đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc nhiều. Hai tay ôm đầu lắc lắc, như không muốn chấp nhận sự thật này.

Hắn điên thật rồi, Thiên Ca hất tấm chăn đi ra chỗ khác, chính mình bước ra ngoài mưa. Từng giọt mưa đổ xuống, khiến hắn nhận ra đây chính là sự thật, âm thanh mưa rơi như từng mũi kim đâm vào tim hắn.

Quần áo rách nát cứ ngỡ sẽ được rửa sạch sau trận mưa, đâu ngờ nó lại hôi thối đến cực điểm.

Trời đã sáng, bầu trời quang đãng. Thiên Ca đã đứng đó được bao lâu, ánh mắt vẫn thẫn thờ nhìn trời, tên tay đã cầm một túi tiền nhỏ từ tối qua.

Hắn đi trong vô định, dòng người qua lại, hắn cứ thế vượt qua, ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng.

Bất chợt, hắn va phải một người. Đi được mấy bước, hắn quay đầu lại, đưa đôi mắt vô hồn nhìn lấy đối phương: "Xin lỗi, ta không cố ý!"

Hắn là một cậu ấm, quần áo sạch sẽ bị ướt một mảng nhỏ, chỗ đó còn thoang thoảng mùi hôi. Sắc mặt tên nhóc đó trở nên khó chịu vô cùng.

Nhìn thấy tùi tiền trên tay, tên nhà giàu nhìn bất giác cười khẩy, sau đó lớn tiếng giữa đường: "Có người lấy tiền của ta rồi, có ai không? Hắn doạ đòi giết ta đó!"

"Còn nhỏ lòng dạ tại sao lại độc ác đến như vậy. Quần áo tóc tai bẩn thỉu chắc là không được giáo dục ra gì."

Người đến người đi, bọn họ không cần biết đúng sai, chỉ cần Thiên Ca bốc ra mùi hôi để bọn họ ngửi chính là một đại tội.

"Nhưng, nhưng đây là tiền của ta mà!"

Thiên Ca sợ hãi lùi về sau, ánh mắt chứa lấy một tia van nài. Hai tay bất giác ôm chiếc túi trước ngực.

"Tiền nào là của ngươi, ngươi nói tiền này của ngươi chính là của ngươi sao?"

Tên con nhà giàu đó lại lần nữa bắt chẹt Thiên Ca. Hắn sợ hãi lùi lại về sau, càng lùi lại hắn lại đụng trúng một người.

Đây là đồng bạn của tên đó, ngoài ra còn có một người không ngừng dậm mắm thêm muối ở bên ngoài.

Tên nhóc đó thở dài, đưa tay lên rây rây trán, như bất lực trước cảnh tượng này: "Thật hết cách, ai biểu ngươi sống khốn khổ quá. Ta không chấp việc nhỏ với ngươi, vậy nên thứ này tặng ngươi."

Nói rồi hắn ném cho Thiên Ca một túi tiền. Nhận được túi tiền, Thiên Ca tính đi thì bị một tên nữa bắt lại: "Không được, sao chúng ta chỉ có thể cho tiền không được. Ngươi theo ta đến chỗ này, bọn ta sẽ để ngươi được ăn no."

Quần chúng ăn dưa thì hết sức khen ngợi: "Đứa nhóc này đúng là có đức hạnh. Tương lai con gái ta cưới được một trong ba bọn nó, chắc chắn sẽ rất hạnh phục!"

Bọn họ thật sự không biết. Thiên Ca ngơ ngác đi theo ba người đến một bìa rừng, bọn chúng lấy đi túi tiền của hắn.

Lại còn nhổ mấy ngụm nước bọt vào người hắn, còn bắt hắn nuốt những thứ dơ bẩn này vào người.

Không dừng lại ở đó, bọn chúng còn đánh đập hắn một cách thậm tệ.

"Ngươi xứng đáng đụng vào ta?"

"Ngươi xứng đáng lấy tiền của ta!?"

"Này thì dám chửi ta à!"

"Một tên quê mùa như ngươi cũng xứng đáng nói xấu cha mẹ ta sao?"

Nắm đấm mỗi lúc một đau, Thiên Ca ôm người đau đớn, cảm giác bị đánh này thật sự không dễ chịu chút nào.

Mỗi lần hắn mở miệng, một đấm vào miệng. Hắn khóc, bị một đấm vào mắt. Thậm chí còn có tên ném đá vào hắn.

Đến khi bọn chúng hả giận, bóng hình của từng người dần khuất đi, hắn lớn tiếng cười lạnh: "Ha ha, ta đã hiểu rồi, ta đã hiểu rồi."