Chương 5: Thiên Ca qua chọn cổ.
Dưới bục giảng, các thiếu niên kêu lên đầy căm phẫn.
"Tên Hoa Tửu Hành Giả kia quá thâm độc xảo trá!"
"Đáng tiếc tộc trưởng đời thứ tư của chúng ta làm người nhân hậu, mất sớm khi còn tráng niên."
"Chỉ hận ta không sinh sớm mấy trăm năm, bằng không khi nhìn thấy ma đầu kia, nhất định phải liều mạng bóc trần bộ mặt đáng ghê tởm của lão ta."
Điển cố của tộc trưởng đời thứ tư và Hoa Tửu Hành Giả, tộc nhân Cổ Nguyệt không ai không biết.
Hoa Tửu Hành Giả cũng là Cổ sư Ngũ Chuyển, là hái hoa đạo tặc tàn ác lâu năm, tiếng tăm lừng lẫy trong ma đạo đương thời. Mấy trăm năm trước, gã lẻn đến núi Thanh Mao, mưu đồ gây án ở sơn trại Cổ Nguyệt, kết quả là bị tộc trường đời thứ tư biết được. Sau một trận chiến đấu dữ dội kinh thiên động địa, Hoa Tửu Hành Giả bị đánh quỳ xuống đất xin tha thứ. Tộc trưởng đời thứ tư nhân hậu, dự định tha cho gã một mạng. Kết quả Hoa Tửu Hành Giả đột nhiên đánh lén, làm tộc trưởng đời thứ tư bị thương nặng.
Tộc trưởng giận dữ, đánh chết Hoa Tửu Hành Giả ngay tại chỗ, thế nhưng sau đó cũng bị thương nặng không trị được, buông tay nhân gian.
Vì vậy, ở trong lòng tất cả tộc nhân bộ tộc Cổ Nguyệt, tộc trưởng đời thứ tư là nhân vật anh hùng hy sinh vì sơn trại.
"Hoa Tửu Hành Giả ư..." Bị tiếng phê phán trên học đường đánh thức, ở trong góc phòng, Phương Nguyên mở đôi mắt mông lung ngái ngủ ra.
Hắn duỗi cái thắt lưng lười biếng, cũng thầm có chút oán trách: "Cái tên Hoa Tửu Hành Giả này rốt cuộc chết ở đâu? Vì sao ta đã đi lòng vòng xung quanh sơn trại một lần, vẫn không tìm thấy di sản của ông ta?"
Trong trí nhớ, khoảng chừng hai tháng sau, một vị Cổ sư say rượu vì bị thất tình, say như chết nằm ngoài sơn trại. Kết quả là mùi rượu lan ra xung quanh, bất ngờ đưa đến một con Tửu Trùng.
Cổ sư mừng rỡ muốn bắt, Tửu Trùng cuống quít chạy trốn. Cổ sư nọ đuổi theo không bỏ, đi theo dấu vết của Tửu Trùng thì phát hiện ra một hang động bí ẩn, thông xuống dưới đất.
Tửu Trùng là một loại cổ rất có giá trị. Trong cơn say, Cổ sư này mạo hiểm tiến vào cửa động, đi vào hang động dưới đất. Sau đó, Cổ sư nọ phát hiện thi hài Hoa Tửu Hành Giả, còn có di sản để lại.
Sau khi Cổ sư trở lại sơn trại, hồi báo toàn bộ phát hiện, lập tức gây ra một cơn chấn động lớn trong gia tộc.
Mà Cổ sư này cũng vì vậy mà đạt được lợi ích, tu vi càng thêm vượt trội, lại còn thu hút người yêu từng vứt bỏ hắn quay trở lại, trở thành một nhân vật nổi tiếng đương thời.
"Tiếc là tin tức này, ta cũng chỉ nghe nói đại khái, cũng không biết vị trí chính xác. Lúc đó cũng không nghĩ tới sẽ có ngày sống lại. Hoa Tửu Hành Giả, rốt cuộc ông chết ở đâu?"
Mấy ngày nay, hắn mua rất nhiều rượu, màn đêm vừa buông xuống thì đi dạo xung quanh sơn trại ngay. Hắn muốn mượn việc phát tán mùi rượu hấp dẫn Tửu Trùng xuất hiện. Đáng tiếc, không gặp được Tửu Trùng kia, kết quả này thật làm người ta vô cùng thất vọng.
"Nếu như tìm được Tửu Trùng kia rồi luyện hóa thành cổ Bản Mệnh, thì tốt hơn nhiều so với cổ Nguyệt Quang trong gia tộc. Nháy mắt đã đến tháng tư, ta sắp không đợi được nữa rồi." Phương Nguyên thở dài một hơi, chuyển hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy dưới trời xanh mây trắng, dãy núi xanh um kéo dài liên miên. Gần đó còn có một khu rừng trúc, là trúc Mâu đặc hữu của núi Thanh Mao, mỗi cây thẳng thắp thành đường, hơn nữa phần mũi cực kỳ sắc nhọn, giống như một mũi thương.
Khu rừng cây ở cách đó không xa, cũng đã hiện ra màu xanh tươi mới. Chồi non mọc ra, xanh biếc cả một vùng. Đôi khi còn có con chim tước xinh đẹp đáp xuống đó.
Gió xuân kéo đến, mang theo mùi vị tươi mát quấn quanh núi xanh nước biếc, gột rửa nhân gian.
Trong lúc không hay không biết, bài giảng đã sắp kết thúc. Sau cùng, gia lão học đường thông báo: "Trong tuần này, ta đã dạy các ngươi làm sao minh tưởng, làm sao tự mình xem Không Khiếu Nguyên hải, làm sao ngồi thiền, điều động chân nguyên trong cơ thể. Bây giờ là thời điểm luyện hóa cổ Bản Mệnh của các ngươi. Sau khi giờ học này kết thúc, các ngươi phải đi đến cổ thất của học đường để chọn cổ trùng. Sau khi chọn được cổ trùng thì trở về nhà tập trung tu luyện. Đến khi luyện hóa cổ trùng xong thì trở lại học đường, tiếp tục đi học. Đồng thời, cái này cũng là khảo hạch đầu tiên của các ngươi. Ai có thể đứng thứ nhất, sẽ có khen thưởng hậu hĩnh bằng hai mươi khối nguyên thạch."
Ồ!
Ngay lập tức, toàn bộ học đường đều reo hò.
"Cuối cùng cũng phải luyện hóa cổ trùng rồi, ta nên chọn cổ trùng gì mới được đây?" Trong đôi mắt Phương Nguyên, một tia sáng bỗng xuất hiện rồi biến mất.
Thiên Ca ngồi một bên âm thầm thở dài, các ngươi cứ cao ngạo, cứ nói xấu Phương Nguyên đi, sau này nhìn thấy phong thái Ma đầu của hắn, các ngươi không sợ chết khiếp thì ta xin chào thua.
Trong các ô vuông chi chít xếp đặt nhiều loại dụng cụ chứa đựng, có khi là chậu đá màu tro, có khi là cái mâm ngọc xanh biếc, có khi là cái lồng cỏ tinh xảo, có khi là cái bếp bằng sứ.
Trong những dụng cụ này nuôi đủ loại cổ trùng.
Có vài cổ trùng im lặng không tiếng động, có vài cổ trùng lại rất ồn ào, phát ra các loại tiếng động như chít chít, cách cách cộp, rột rột… tụ hợp thành một bản hoà âm của sinh mệnh.
"Cổ trùng cũng phân chia thành chín cấp độ lớn, tương ứng với chín cảnh giới của Cổ sư. Những cổ trùng này đều là cổ trùng Nhất Chuyển." Phương Nguyên nhìn qua một vòng, lập tức biết rõ.
Thông thường, Cổ sư cảnh giới Nhất Chuyển, chỉ có thể sử dụng cổ trùng ở cấp độ Nhất Chuyển. Nếu vượt cấp thúc giục cổ trùng cấp cao, Cổ sư thường sẽ phải trả giá đắt.
Hơn nữa cổ trùng cũng cần được nuôi dưỡng. Nuôi cổ trùng cấp cao phải tốn chi phí lớn, thường thì cũng không phải Cổ sư cấp thấp có thể chịu đựng nổi.
Đối với người vừa mới trở thành Cổ sư mà nói, nếu không phải tình huống đặc biệt thì sẽ chọn cổ trùng Nhất Chuyển để tiến hành luyện hóa lần đầu tiên.
Con cổ trùng thứ nhất mà Cổ sư luyện hóa có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó được gọi là cổ Bản Mệnh, tính mạng của nó gắn liền với Cổ sư. Một khi nó bị diệt vong, Cổ sư nhất định sẽ bị thương nặng.
"Haiz, vốn là trông cậy vào việc có được Tửu Trùng của Hoa Tửu Hành Giả, rồi luyện hóa nó trở thành cổ trùng bản mệnh một hàng khay bạc. Trên từng khay đều đặt một con cổ trùng."
Cổ trùng này trong suốt sáng bóng, cong cong như mặt trăng, giống hệt một mảnh thủy tinh màu xanh. Dưới tác dụng của cái bệ bằng bạc, nó càng thêm nổi bật, thể hiện ra một vẻ đẹp thanh tịnh.
Cổ tên là Nguyệt Quang, là cổ trùng trấn tộc của bộ tộc Cổ Nguyệt. Phần lớn tộc nhân đều lựa chọn nó trở thành cổ Bản Mệnh. Nó cũng không phải cổ trùng thiên nhiên, mà đã được bộ tộc Cổ Nguyệt dùng bí pháp tạo thành, ở nơi khác không có. Có thể nói nó là biểu tượng của bộ tộc Cổ Nguyệt.
Đây đều là cổ Nguyệt Quang Nhất Chuyển, chênh lệch nhau rất nhỏ. Phương Nguyên tùy ý lựa chọn một con, cầm trên tay.
Cổ Nguyệt Quang rất nhẹ, nặng tương đương với trọng lượng của một tờ giấy mỏng, kích thước thì cỡ một miếng ngọc thông thường, chỉ chiếm một lòng bàn tay. Phương Nguyên đặt nó trên tay thì có thể nhìn xuyên qua mà thấy được chỉ tay bị che đi của mình.
Cuối cùng, Phương Nguyên nhìn thoáng qua một lần, nhận thấy không có vấn đề gì thì để vào túi, ra khỏi cổ thất.
Thiên Ca âm thầm quan sát các thiếu niên, nhìn chung các thiếu nữ sẽ chọn loại cổ dễ thương, còn con nào ngầu ngầu thì bọn con trai sẽ chọn.
Hắn biết mình phải chọn cổ trùng nào: "Nhục thân đã có, vậy tiếp theo là viễn chiến". Trong mơ hồ hắn cảm nhận được dệt trùng rất phù hợp với hắn, nhưng lại có linh cảm mách bảo rằng, hắn nên chọn con cổ phù hợp với bản thân nhất thời, chuyện tương lai thì để tương lai tính.
Thiên Ca đưa ánh mắt hối tiếc nhìn lại phía sau, chỉ biết thở dài và nhún nhường trước số phận: "Thôi vậy, tương lai thì để sau, không nên vì cảm giác nhất thời mà bỏ lỡ đại sự."
Lấy được cổ trùng, hắn liền trở về nhà. Sau đó, bộc lộ khí tức tam chuyển của U Minh Diện Linh, thành công luyện hoá cổ trùng.
Ngay khi luyện hoá xong Nguyệt Quang cổ, hắn bước lên giường, tĩnh tâm tu luyện. Sử dụng Hắc Mãng khiến hắn đau đớn vô cùng, vẫn như lần trước, chỉ khác hắn có thể kiên trì tới ba tiếng.
"Phù, xong rồi. Tiếp đến là Bạch Lãng Tâm Nhãn cổ."
Bình ổn cảm xúc, Thiên Ca chuyển mục tiêu sang rèn luyện tình thần. Mỗi lần như vậy, đầu hắn lại đau đến chết đi sống lại, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nhưng hắn lại cảm nhận được một cỗ hưng phấn, bất giác khuôn mặt trở lại như bình thường.
Cổ trùng thì nhiều hơn chục con, nhưng vấn đề về thức ăn của cổ trùng, thì hắn hoàn toàn chẳng có một tí lo lắng nào cả.
Thời gian tu luyện mỗi ngày được chia thành ba phần, tu luyện hai Mãng lực, tinh thần lực, nâng cao chất lượng chân nguyên.
Thiên Ca phát hiện bản thân có Thiên Ngoại đạo ngân là Hồn đạo, nên nhận định Hồn đạo chính là con đường phù hợp.
Tu luyện Hồn đạo không phải dễ, linh hồn quá mạnh, cơ thể sẽ trở nên yếu đuối dễ nhiễm bệnh tất. Linh hồn quá yếu hay mạnh quá cũng không được.
Vì vậy cần phải tu luyện Lực đạo để bù đắp khuyết điểm. Mà tu luyện Lực đạo cũng không phải dễ, tu luyện da xương gân, phức tạm vô cùng.
Sau khi đạt tới tam chuyển, cổ sư sẽ thường dùng sát chiêu để chiến đấu. Mà sử dụng sát chiêu rất dễ tiêu hao suy nghĩ.
Tinh thần lực là nguồn gốc chủ yếu của suy nghĩ, hoặc gọi nó là suy nghĩ cũng được.
Một cổ sư không biết luyện cổ chính là một khuyết thiếu lớn. Trên con đường tu hành, sẽ chẳng có ai giúp bản thân luyện cổ cả, chỉ có bản thân mới tin tưởng được vào chính mình.
Thiên Ca đã nắm bắt rất tốt thời gian tu luyện. Nhưng hắn không vì thế mà tự đại, trái lại rất cẩn thận và chăm chỉ tu hành.
Sau một năm, hai năm ba năm rồi bốn năm. Sau tất cả của mười năm chỉ là nắm mắt và nhắm mắt để trôi đi tất cả, vững bước tương lai, những ký ức từ mười năm trước dần dần hiện về. Thiên Ca có chút trầm tư.