Chương 46: Thoát thân.
"Ngươi dám!?"
Ánh mắt của Hùng Hắc Bạch loé lên đáng sợ, tay còn lại đấm đến, khoảng cách rất gần, Thiên Ca không kịp tránh ra, liền bị hứng trọn một đòn cực kỳ đâu đớn. Toàn thân bị đấm bay về đằng sau, cơ thể khó khăn lắm mới có thể đứng dậy được.
Khụ khụ.
Bàn run rẩy tay ôm lấy ngực, miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt vẫn loé lên một tia không bao giờ chịu từ bỏ.
Sự hơn thua, mạnh yếu giữa phàm nhân và cổ sư chính là nằm ở đạo ngân. Cổ trùng chính là một hình thức khác của đạo ngân, chân nguyên là thứ giúp bản thân cổ sư câu thông với cổ trùng, thông quá đó phát huy được sức mạnh thần bí của đạo ngân.
Cách tăng đạo ngân đó là không ngừng sử dụng cổ trùng, dẫn dắt đạo ngân từ cổ trùng tiến đến cơ thể cổ sư. Mỗi lần sử dụng một cổ trùng càng nhiều, cổ trùng lại phải ăn sớm hơn. Đó là do đạo ngân trên thân nó chyển dịch đến cổ sư, cần ăn để bổ sung ngay lập tức. Nếu không, cổ trùng sẽ chết, không vì sụp đổ đạo ngân bên trong cấu trúc, cũng vì chết đói.
Lại nói, Thập Tuyệt Thể không chỉ có mười thành chân nguyên, tốc độ hồi phục chân nguyên cùng tu hành là cực giai, mà còn có đạo ngân tăng phúc cổ trùng, với Đại Lực Chân Vũ Thể thì tăng phúc Lực đạo, mà không cần vất vả sử dụng cổ trùng để tăng lên giúp tiến kiệm thời gian mấy năm. Vậy nên nếu ngươi gặp một người sở hữu những loại thể chất này, một là chạy thoát thành công, hai là chết. Không có ngoại lệ.
Không khí rơi vào yên tĩnh, hơi thở của Thiên Ca vang lên dồn dập. Miệng hắn lộ ra ý cười đằng sau mạng che mặt.
"Xem ra phải kết thúc tại đây rồi!"
Vừa nói, nắm đấm của hắn được vung ra.
Phanh, cả hai lần nữa lại lao lên tấn công trực diện.
Nắm đấm chạm nhau, uy lực toả ra so với lần trước lại càng mãnh liệt.
Mọi ưu thế đều nghiêng hẳn về phía Hùng Hắc Bạch, Thiên Ca dần dần rơi vào thế yếu.
Thiên Ca bất ngờ làm động tác hoá giải đòn tấn công, dùng tay tay trái đẩy nhẹ tay đấm của đối phương nghiêng về một góc bên phải. Chính mình lại nghiêng về bên trái, thực một loạt động tác trói khoá chặt hai tay đối phương lại, vật ngã hắn xuống, tiến hành khoá lại hai chân còn lại.
"Cái gì?"
"Có lẽ kỹ thuật chiến đấu của ngươi thật sự chỉ mới được rèn luyện cách đây không lâu nhỉ."
Nhưng sức của lực của Hùng Hắc Bạch lại vượt xa Thiên Ca một cách đáng kể. Ngay khi bị Thiên Ca khoá lại, hắn ra sức vùng vẫy, đối phương cũng cảm nhận được từng cơn đau nhức truyền đến cơ bắp, sắc mặt khẽ nhíu mày lại.
"Ta xem thường ngươi rồi! Đại Lực Chân Vũ Thể!"
Hùng Hắc Bạch nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm, chuyện hắn có thành tích tốt trong ngày khai khiếu cũng không phải chuyện lạ.
"Ngươi đang đau đầu lắm đúng không?"
"Ngươi nói ta xem, ngươi thật rất đau đầu đúng chứ?"
Từng lời nói của đối phương nhưng được bôi dầu vào, rất trươn trượt chui vào tay Hùng Hắc Bạch một cách không thể chống cự.
Thiên Ca đạp mạnh vào phần lưng bị bản thân khoá lại, Hùng Hắc Bạch cảm giác có một trận chóng mặt điên cuồng ập đến.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng cửa sổ bị người đạp mạnh, sau đó chỉ là một cơn yên tĩnh.
"Ngươi dám khiêu khích đến giới hạn của ta?"
"Ha ha ha, kết cục sẽ không tốt đâu!"
Trạng thái của Thiên Ca không khá hơn là bao, linh hồn bị không hề nhẹ: "Thập Tuyệt Thể đúng là không phải trò đùa!" Khả năng Khống Hồn chính là có giới hạn, hắn thật sự không ngờ việc áp dụng lên Thập Tuyệt Thể lại có tác dụng phụ lớn đến như vậy.
Sắc mặt trở nên xanh xao, tầm nhìn phía trước như bị mờ đi, rất nhanh hắn đã lấy lại tầm nhìn của bản thân. Thế nhưng tại khoảnh khắc hắn lấy lại góc nhìn của chính mình, một bàn chân uy lực lao đến, đá vào phần bụng của hắn, gió lạnh rét gào.
Bụp, Thiên Ca bị đá xuống nốc nhà, thuận thế bay vào con hẻm gần đó. Hắn không thể sử dụng phương thức di chuyển một cách khoa trương như vậy nữa.
Thiên Ca khó khăn lết tấm thân rời đi, tay trái vẫn còn ôm lấy phần bị đá trọng thương. Dù vậy, người thiếu niên đằng sau vẫn theo sát gắt gao.
"Rốt cuộc là có con chuột này chạy trên nốc nhà vây? Đêm không khuya chịu để người ta ngủ!!"
Tiếng giày của những người bị mất ngủ, càng làm tâm tình của hắn căng thẳng đến cực điểm, chính mình không thể phân biệt bước chân của ai với ai.
Thiên Ca thấy lối rời khỏi Hùng gia trại cách đây không xa, tâm tình liền trở nên hứng khởi, mặc cho chính mình có thể gặp nhiều tình huống nguy hiểm nữa, hắn vẫn phải liều mình chạy đến.
Ánh đuốc lập loé trong đêm tối, tựa hi vọng của hắn, rất mờ ảo.
"Ta rất muốn xem khuôn mặt của ngươi ra làm sao?"
Âm thanh vang lên từ gốc cây cách Thiên Ca khoonh xa, tiếng lá cây thổi xì xào khiến hắn không tài nào phát giác sự khác lạ tại gốc cây này.
Hùng Hắc Bạch thật sự rất tò mò, kẻ này là ai, hắn liệu có phải Phương Nguyên. Cứng đối cứng để rồi trọng thương, chẳng biết hắn ta là ai, liệu có phải ngu ngốc, kẻ có tâm cơ giết người luyện cổ thâth sự sẽ tha cho bản thân? Giết lại không thể, tên này dai như đỉa vậy. Ông bà ta có câu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", biết được thân phận kẻ này, sẽ lo sau này không thể dùng thế lực Hùng gia trại đối phó hắn sao.
Thiên Ca quả là tâm tính hơn người, ngay khi chạy đến một nơi gần gốc cây gần đó, hắn không lựa chọn chạy tiếp, thay vào đó là dùng nguyệt nhận chặt phá từng gốc.
Chân nguyên hắn đều động vào Nguyệt Quang cổ không còn một thành đỉnh phong nữa, mà là chân nguyên được pha loãng, một phần là việc chặt cây không cần đến chân nguyên cao giai, chứ nói gì đến đỉnh phong. Không gian để pha loãng là một thành chân nguyên đỉnh phong hắn đã tiêu hao trước đó, để giao đấu với Hùng Hắc Bạch.
Đường lui ở phía trước chỉ cách đây mấy đoạn, mà cứ nghĩ là cả ngàn dặm. Chiếc cổng vững chắc, chiếc bóng của nó to lớn đổ xuống, che đi toàn bộ chỗ Thiên Ca đang đứng. Hắn lại thở dài, bản thân lại nhỏ bé quá.
Trong bóng tối, hắn đã nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đuốc gần đó.
"Người là ai?"
"Chuyện của người?"
"Hôm nay ngươi sẽ chết, sao lại không thể để lại tên mình sao? Sau này hành tẩu giang hồ, ta còn nhớ đến ngươi mấy lần đấy!"
"Giết người à? Giết thì giết thôi, suy nghĩ làm gì? Lúc ta giết người, kinh tởm vì ta còn là người, xem bọn chúng là người. Lúc ta giết người, khoonh suy nghĩ gì cả, ta không phải người, bọn hắn là người. Nay ta giết người, ta không phải chính ta, tận hưởng cảm giác giết chóc, nhiêu đó là đủ rồi, còn cần xem người ta giết là ai sao? Tất cả đều bình đẳng trước lưỡi kiếm của ta."
Thiên Ca rút lấy thanh kiếm từ Túi Càn Khôn, Hùng Hắc Bạch nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt lộ ra đầy vẻ tham lam.
"Sau khi giết ngươi, ta sẽ chân trọng chiếc túi này!"
"Vậy nên ngoan ngoãn chết đi!"
Dưới ánh trắng, đoản kiếm sáng lên hơn bao giờ hết, Thiên Ca đưa tay vuốt nhẹ vào lưỡi kiếm, lửa xanh hiện ra, nhiệt lượng toả ra rất yếu đuối, nhưng chỉ vì tác dụng dễ tiêu hủy những vật không còn sự sống, hắn mới giữ lại.
Lam Thiên Hoả.
Không gian rơi vào khoảng không tĩnh lặng, một sự yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió ve vản quanh đây.
Thiên Ca là người tiến lên đầu tiên, kiếm quang xuất ra, ngọn lửa bập bùng. Hùng Hắc Bạch nghiêng người về đằng sau né từng trận hoả diễm vồ đến.
Chân nguyên của Thiên Ca hiện giờ cũng chẳng còn nhiều, hai thành chân nguyên nhất chuyển đỉnh phong. Lam Thiên Hoả tối thiểu tiêu hao một thành chân nguyên sơ giai, tối đa có thể dùng được mười tám lần nữa.
Hùng Hắc Bạch đuổi theo không phải tay không, hắn cầm lấy con dao chính mình đã cất vào trong áo từ trước. Trận chiến diễn ra ác liệt vô cùng, chỉ có tiếng "phanh phanh" "roẹt roẹt" của dao kiếm va chạm tạo ra tia lửa.
Cả hai kịch liệt chống đỡ, dao kiếm vô tình. Thiên Ca bị cắt đi một phần mạng che mặt, tạo ra một vết rách, chỉ cần thêm một chút là có thể lột được nó ra.
Hùng Hắc Bạch chẳng khá hơn hắn là mấy, quần áo sộc sệch, lấm tấm mồ hôi, trên mặt chảy xuống một vết thương.
Đường kiếm cùng đường dao đúng là huyền diệu hết sức dưới ánh trăng. Lam Thiên Hoả bừng bừng khí thế, kỳ thực sát thương chẳng được bao nhiêu là mấy.
Sau một trận giao tranh, cả hai lùi lại về phía sau. Lúc này, lửa xanh cũng dập tắt, để lộ một thanh kiếm bị mài mòn. Nhìn lại con dao của Hùng Hắc Bạch lại là một vẻ sáng bóng.
Thiên Ca đè nén nỗi đau từ vết thương trên cánh tay phải xuống, bàn tay thì vẫn kiên quyết nắm lấy thanh kiếm, vì hi vọng của hắn đều đang nằm ở đây.