Chương 47: Đại kế đã thành.
Chiến đấu một hồi, cả hai bất thân thắng bại, nhưng vẫn có thể nhìn ra Thiên Ca đang rơi vào thế yếu.
Tương lai của hắn là nằm ở cánh cửa phía trước, hoặc là nắm đất bên dưới.
Thanh đồng chân nguyên đỉnh phong giờ chỉ còn lại một thành. Đôi chân vứng bước về phía trước, nương mình theo từng lưỡi kiếm, ánh mắt như hoà vào tuyết quang từ hàn kiếm.
Phanh phanh, tia lửa bắn ra, cả hai lùi về phía sau, rồi lại lao lên. Với sự hỗ trợ của cổ Xông Ngang, Xông Thẳng, Hùng Hắc Bạch hầu như là chiếm ưu thế.
Không chỉ kiếm quang loạn xạ vung lên có nhịp điệu, nguyệt nhận như những mũi tên được ẩn sâu trong bóng tối rất thần bí.
Hùng Hắc Bạch nhìn vào chân nguyên chỉ còn lại một nửa không khiếu, sắc mặt không khiếu nhíu lại.
"Kỳ lạ, hắn rõ ràng không là Thập Tuyệt Thể, dù là tư chất bậc Giáp cũng không thể sử dụng giao đấu với ta lâu đến như vậy được!"
Không kịp để hắn nghĩ nhiều, đường kiếm lướt tới cùng lam hoả bùng lên, vồ lấy hắn như con thú dữ.
Ngọn lửa này ngoài mạnh trong yếu, chỉ nháy mắt đã nuốt đi một phần tay áo của hắn, nhưng lại chẳng gây ra một chút sát thương nào cả.
"Kỳ lạ!"
Hùng Hắc Bạch bắt đầu chú nhịp điệu lam hoả xuất hiện, đôi mắt loé lên lam quang.
Lúc này tuyết vừa chạm ngay cổ, trong tại giây phút này hấn thấy bụi phấn bay ra, thứ này phần nào chứng tỏ suy đoán của hắn, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn.
Hùng Hắc Bạch bật người lên, nhảy về phía sau đáp xuống đất, trượt một đoạn dài trên đất, mặt đất cũng vì vậy mà bị lõm một lỗ lớn.
"Hoá ra là như vậy!"
"Ngọn lửa màu xanh này chỉ có năng lực đốt các vật mỏng, hắn sử dụng con cổ này để giấu bụi phấn do luyện hoá nguyên thạch mà thành."
"Khoảng thời gian để bắn ra ba lần nguyệt nhận là cách nhau đều đặn hai hơi thở, sau đó lại lắng động thêm năm hơi thở nữa, trong thời gian này chính là dùng để khôi phục chân nguyên."
Hùng Hắc Bạch loé lên nụ cười khó thấy, giọng điệu dần trở nên đắc ý: "Để ta đoán xem tư chất của ngươi là gì? Bốn thành bốn, bậc Bính."
Trận giao đấu này diễn ra không biết được bao lâu, Thiên Ca đã đứng ngoài cổng từ bao giờ, nhưng đôi chân lại chẳng muốn bước lấy nửa điểm.
Mặc cho khoảng cách của cả hai đã dưới ba mét, chỉ cần một động tác nhỏ, có thể khiến thành hình trở nên tốt hơn, cũng như tệ đi.
Hùng Hắc Bạch chấp tay lại đằng sau, miệng cười mỉm.
Cổ Xông Thẳng.
Thân hình của hắn bỗng loé lên, tiếp cận lấy Thiên Ca từ bao giờ. Ngay khi bàn tay sắp chạm đến chiếc mạng che mặt, Thiên Ca lùi lại về phía sau, đưa thân mình thoát khỏi Hùng gia trại, dưới sự chứng kiến của trời đất.
Chiếc mạng che mặt được Hùng Hắc Bạch mở ra, để lộ ra một chiếc mặt nạ màu đen quỷ dị, trong vô thức, thứ này nở nụ cười đến mang tai.
"Tạm biệt, chúng ta rồi sẽ gặp lại."
"Cái gì!"
Hùng Hắc Bạch không đuổi theo, dựa theo kinh nghiệm trên chiến trường, hắn hiểu rất rõ một điều, kẻ địch bản thân không thể giết trong một đòn, chắc chắn là một kẻ xảo trá.
Nếu hắn cứ cố chấp đuổi theo, mặc định sẽ trở thành tấm áo giáp bảo vệ đối phương trước những nguy hiểm sắp tới.
Hay nói khác đi, một khi rời khỏi nơi này, không nằm trong địa phận của Hùng gia trại, mọi thứ đều có thể nằm ngoài sự kiểm soát của chính hắn.
Quan trọng hơn, chính mình chỉ mới nhất chuyển sơ giai, làm sao có thể tự do ra ngoài vào ban đêm chứ.
Bọn họ thật sự không biết, tộc trưởng Hùng gia vốn dĩ đã phát hiện ra Thiên Ca, chỉ là ở trong bóng tối quan sát tình hình, một phần là nhân cơ hội này để Hùng Hắc Bạch hiểu rõ đấu tranh có biết bao nhiêu nguy hiểm, mà cố gắng.
Vào ban đêm đột nhập vào Hùng gia trại, gây náo loạn tại địa điểm trọng yếu, tẩu thoát khỏi nơi này. Tổng hắn đã hoàn tất ba mục tiêu trong tối nay, nhưng vẫn còn một việc hắn vẫn chưa hoàn thành.
Thiên Ca tĩnh lặng bước đi trong đêm tối, đằng sau vọng lại tiếng bước chân thần bí, mỗi lúc càng dồn dập, tựa trái tim của hắn có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
"Đến rồi!"
Miệng Thiên Ca lẩm bẩm, chân đạp mạnh gốc cây đằng sau, bật nhảy về phía trước một đoạn, đằng sau gốc cây kia bị chẻ làm đôi, mơ hồ có thể thấy vết độc ăn mòn.
Vút.
Thanh âm mũi tên xé gió mà đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như chẳng có điểm dừng. Hai thước, một thước, đến khi khoảng cách kéo xuống một tấc, ngọn lửa màu xanh bùng lên, phủ kín sau lưng, nuốt trọn lấy mũi tên đang đâm tới.
"Chân nguyên của hắn chắc chắn đã cạn sau đòn này, tiếp tục tấn công dồn dập."
Hai người truy sát ở đằng sau khẽ gật đầu, thế công càng lúc càng liên tục. Mỗi lần Thiên Ca né được một mũi tên, lại hứng trọn móng vuốt từ một người nữa, hắn chẳng có thời gian nhìn lại phía sau, chỉ có thể dựa vào những âm thanh của tiếng bước chân mà phán đoán tình hình.
Hắn không có cổ trùng để di chuyển, không phải không muốn, đơn giản là vì không có cổ trùng phù hợp để sử dụng.
Truyền thừa có muôn hình vạn trạng, cách sở hữu cũng như nhân quả đều tồn tại ở đó. Dù ít dù nhiều, chỉ cần có liên quan đến nó, ngươi định sẽ phải tuân theo một thứ, cái này được Thiên Ca gọi là quy tắc truyền thừa.
Truyền thừa Hoa Tửu Hành giả, yêu cầu là diệt sạch tộc Cổ Nguyệt, chó gà không tha. Có những truyền thừa định đào lên là xong, nhưng có những thứ không đơn giản như vậy đâu.
Truyền thừa Thiên Ca nhận được chủ yếu là hai đạo Hồn, Huyết. Trong đó càng là muốn hắn giết nhiều người để tăng tư chất. Nhiều cổ trùng có vẻ không liên quan đến hai đạo này, nhưng những cổ trùng sắp đặt gần như là cố ý. Nhất chuyển không có nhiều cổ trùng, nhưng sang đến Nhị chuyển lập tức lộ ra một bộ cổ trùng hoàn hảo để ẩn nấp, sang đến Tam chuyển, phạm vi cổ trùng có thể luyện được tăng lên rất nhiều.
Điều này nói lên gì? Mỗi một chuyển hắn vượt qua đều là một ải, Chẳng phải muốn hắn sử dụng tâm tính của mình để vượt qua Nhất chuyển, tiến tới ải thứ hai, chuẩn bị luyện cổ Huyết Lô, đợi chờ Tam chuyển.
Thiên Ca bất chấp nguy hiểm cũng phải đề thăng tu vi nhanh chóng, không chỉ về tiềm năng mở ra phạm vi hoạt động trong truyền thừa, mà còn bố trí một số việc.
Vụt, mũi tên nhắm ngay vào đầu mà bắn tới, Thiên Ca nghe thấy tiếng động, trái tim bất giác run rẩy, hắn nghiêng người né tránh, thời gian rất gấp, hắn chỉ kịp điều hướng đầu của chính mình lệch đi một chút.
Mũi tên bắn qua mặt, máu tươi rưới xuống, chạy dài xuống cổ, không kịp để hắn phản ứng, một bóng người đã dùng móng vuốt của mình lướt một vệt dài sau lưng.
Tại khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được cỗ cảm giác nóng bỏng thình lình ập đến, trái tim như đập loạn nhịp. Chính mình vậy mà lại bị trúng độc rồi sao?
Chưa kịp để người đó phản ứng thêm, Thiên Ca quay đạp mạnh người ở đằng sau, hướng về phía trước mà chạy trốn.
Tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, không phải ý chí của hắn đã sụt giảm, đơn giản là thoát khỏi Hùng gia trại đã là một chiến thắng lớn, việc còn lại hắn cũng chẳng lo lắng là mấy.
Âm thanh xoạt xoạt cùng tiếng cây đổ như thiên địa đổ xuống khiến mọi nơi hắn đi qua, dừng lại đều là một mảnh hoang tàn.
Hắn lê lết cánh tay bị mũi tên làm trọng thương, máu nóng tuông rơi, sao tóc anh lạnh thế.
Vương Đại cùng Vương Nhị vẫn giữ tốc độ truy sát, nhưng ngay khi sắp chạm đến thiếu niên phía trước, ánh trăng trùng hợp chiếu sáng lên người thiếu niên, khoảnh khắc cả hai sắp chạm đến thứ ánh sáng đó, những bóng đen đồng loạt đổ xuống, che đi ánh sáng bọn hắn khao khát nắm lấy.
"Đạo hữu, đủ rồi!"
Người vừa cất tiếng chính là gia lão của tộc Cổ Nguyệt, bọn hắn đều có tu vi Tam chuyển, mục đích bọn hắn tới đây chỉ là để bộc phát khí thế Tam chuyển mà thôi.
Ánh mắt như khoá chặt lại hai anh em Vương gia, nhưng lại chẳng có động thái gì, bọn hắn cũng biết đây là gia lão bọn họ cho một cơ hội để tẩu thoát.
Cảm giác bất lực mãi mãi luôn in sâu vào trong hai người họ, cảm giác người khác có tùy ý định đoạt số phận của mình, khiến bọn họ như tuyệt vọng rơi xuống vực.
Thiên Ca không khấm khá là bao, vết thương chằn chịt, trên khoé môi còn động lại vết máu chưa khô, tổng cộng đã trúng mười hai mũi tên, hai lần trúng đòn tấn công của Ái Biệt Ly. Hắn nhảy lên không trung, quần áo rách rưới nhẹ nhàng phấp phới trong gió, tựa cánh dơi che phủ đầy trời, vừa tơi tả cũng vừa hùng dũng.
"Đại kế đã thành!"
"Ha ha ha...."
Hắn ngẩng đầu lên trời cười lớn, giọng điệu như chứa đựng sự điên cuồng vô tận, gió lạnh tản mát xung quanh, tà áo lại càng phập phồng, hắn đứng trên mái nhà, như một tên ma đầu dù chết cũng phải đứng trên đỉnh cao, dù chết cũng phải chết một cách oai phong, dù chết cũng phải khiến người đời sợ hãi.