Chương 45: Đại Lực Chân Vũ Thể

Chương 45: Đại Lực Chân Vũ Thể .

"Ngươi biết tại sao ta lại phát hiện ra ngươi không?"

Không để Thiên Ca đáp lại, đối phương đã giải thích: "Đó chính là hơi thở ngươi đang phát ra đó!" Vừa nói, bóng lưng của hắn dần quay lại dưới những ngọn đuốc, bóng hình của hắn trở nên vĩ đại như một vị thần bất khả xâm phạm. Thiên Ca cũng cảm thấy chính mình thật nhỏ yếu, nhưng không vì vậy mà nhục chí. Tinh quang loé lên, hắn vận dụng sức lực tự thân đã có, mạnh mẽ nhảy lên nốc nhà.

Hùng Hắc Bạch cũng nhảy vọt lên sau đó, âm thanh gạch ngói va chạm vào nhau bởi hai tiếng bước chân, vô thức đánh thức những người đang say giấc nồng.

"Đứng lại tên tiểu tử kia!!"

Cổ Xông Thẳng.

Hắn nhanh chóng tiến lên phía trước, sau đó xoay ngang người lại.

Cổ Xông Ngang.

Nháy mắt hắn đã tiến thêm mấy đoạn. Tốc độ truy sát vẫn không giảm, trái lại càng lúc càng gần.

Hùng Hắc Bạch mặc dù không có thủ đoạn công kích tầm xa, nhưng lại có khả năng truy đuổi cực giai. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo dãn xuống một mét.

Thiên Ca xoay đầu lại, ánh mắt loé lên sự bất ngờ, hắn thật sự đã đánh giá thấp sự lợi hại của Thập Tuyệt Thể. Hắn biết chính mình không thể bị bắt ngay bây giờ, tất cả hiện tại chỉ vì mục tiêu cải mệnh.

Cổ Mãng lực dù không cung cấp sức mạnh lớn như Hắc Bạch Thỉ cổ, nhưng lại ban tặng cho cổ sư sự dẻo dai cùng tính linh hoạt trong chiến đấu. Không chỉ vậy, sức bền còn là một điểm nhấn mạnh.

Ví dụ người ta chạy bộ được ba trăm ki - lô - mét trong ba giờ là tụt hơi. Nhưng Thiên Ca có thể chạy bốn tiếng với vận tốc không đổi.

Điểm yếu rất rõ ràng, chính là dễ dàng bị vượt qua bởi lực lượng mạnh hơn.

Thời gian để khắc hết đạo ngân lực đạo lên người, ít nhất cũng phải một tháng trở lên. Bây giờ hắn có lẽ đã sở hữu sức lực tự thân còn lớn hơn mình, chỉ tiếc ta đã đi đường tắc rồi, thế nên tiềm năng của hai Mãng lực hoàn toàn không thể phát huy hết được.

Thật sự không con cách nào sao? Từ không khiếu Thiên Ca rút ra một khối xương sống, trên thân ẩn hiện tơ máu quỷ dị, nó được ghép lại từ ba khúc xương khác nhau.

Cán được buộc bởi một sợi vải màu trắng, nó dường như đã nhiễm không biết bao nhiêu là máu, mùi từ nó cũng đủ khiến người không quen tình trạng thảm khốc mà tê tái mặt mày.

Phần đuôi được vuốt nhọn, nhưng không khó để nhìn ra đây là một

"Chỉ là những kẻ thích gây phiền phức cho ta mà thôi. Lúc ta còn bé, hắn bắt nạt ta. Lúc ta vào rừng, nó cố tình muốn giết ta. Lúc ta đặt kỳ vọng, hắn lại lừa ta. Một tên cần phải giết để đoạt bảo thôi."

"Ngươi đoán xem kết cục của bọn chúng, là gì?"

Cốt Phàm Niệm lượn lờ quanh thân hắn như một con rắn hung dữ, chỉ chờ lệnh chủ nhân mà xuất kích, phản sát kẻ địch. Mỗi khúc xương lơ lửng như những áng mây bồng bềnh, phần đuôi lại đáng sợ như rắn quỷ vậy. Tình cảnh này thật trớ trêu, ai có thể nghĩ một vật có dáng vẻ tiên nhân, hành sự lại chẳng khác ma tu là mấy.

Tu vi của hắn đã sớm đạt đến cao giai, lại được Tửu Trùng tinh luyện chân nguyên. Nên chân nguyên hiện tại của hắn có thể sánh ngang đỉnh phong. Tiêu hao một thành chân nguyên đỉnh phong, để duy trì trạng thái chiến đấu của Cốt Phàm Niệm trong hai phút hơn. Đối đầu với một cổ sư nhất chuyển sơ giai không là phải chuyện khó.

Thiên Ca vung lên một đòn kết hợp với cổ Định Vị, chém ngang một nhát trực diện. Huyết quang loé lên, Hùng Hắc Bạch lui lại về phía sau, tay trái chống trên ngói, bụi bay mù mịt, tay phải đưa lên cao chặn lực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẻ thù trước mặt.

Hùng Hắc Bạch ngửi thấy mùi máu liền lộ ra một chút kinh tởm, cái gì? Đây thật sự là xương người sao? Tên này đúng là độc ác! Nhìn chung, hắn chỉ sấp sỉ tuổi ta, nhưng lại có tâm tính lấy người làm cổ tài như vậy, lại còn có khả năng luyện đạo không độ tuổi, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Hắn dám chắc Thiên Ca là người đã luyện ra thứ này, bởi vì ngay khi tiếp xúc đến đối phương, Hùng Hắc Bạch đã cảm nhận được một cỗ rất khác lạ cùng thần bí, và một loại khí tức cực kỳ đáng sợ, đó là sát khí. Trước khi xuyên không tới đây, hắn từng là một quân nhân, nên rất am hiểu mọi loại khí tức trên chiến trường, nói không ngoa đây chính là những công cụ giúp hắn trở thành kẻ mạnh.

"Nói xem, ngươi đã giết bao nhiêu ngươi cho cổ trùng này rồi?"

"Ba người?"

Thiên Ca nghe vậy vuốt ve chiếc roi trên tay, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu: "Ngươi còn chưa tính đến trường hợp luyện cổ thất bại nữa!" Cốt Phàm Niệm trườn bò dưới đất như con rắn, dần dần hướng về phía Hùng Hắc Bạch một cách âm thầm.

Thiên Ca ăn nói rất tự nhiên, Hùng Hắc Bạch cũng cảm thấy một phen sửng sốt.

"Ma..... ma đầu!!" Giọng hắn lắp bắp mãi mới nói ra được hai từ này, nhìn vào chiến cuộc, cả hai gần như là ngang tài ngang sức.

Lặng.

Phập, Cốt Phàm Niệm trườn đến mũi chân của Hùng Hắc Bạch, lượn thành hình vòng cung, tấn công từ khủy tay đến bàn tay. Máu tươi bắn ra, vài giọt trong số đó trực tiếp vươn lại trên mặt, hắn ngây người trước cảnh tượng này. Cũng may hắn đã kịp thu tay lại, lui về phía sau mấy bước.

"Rốt cuộc là từ khi?"

Tâm trạng của hắn thật sự rất rối bời, thủ đoạn của đối phương thật sự rất âm hiểm. Nên cảm ơn cổ trùng này chỉ dừng lại ở nhất chuyển, chưa đạt đến nhị chuyển, sở hữu độc tố của một con rắn lục mào đỏ.

Thiên Ca không đơn giản là loại chỉ biết chiến đấu mù quáng, hắn chỉ xem trọng lợi ích và thiệt hại mà thôi mà việc này có thể đem lại.

Xét về cổ trùng cùng nguyên thạch, hắn thật sự không thiếu. Nên nói càng dây dưa với Hùng Hắc Bạch, hắn lại càng gặp rắc rối, vậy nên mà nói "Lui bước trời cao biển rộng".

Tà áo phất lên phất xuống, tiếng động đáng lẽ nên diễn ra khi hắn dẫm liên tiếp mười mấy bước trên mái nhà, nhưng không khí từ lúc Thiên Ca rời đi lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Tốc độ càng nhanh, tầm mắt hướng đến lầu trúc càng lúc càng gần. Ở đằng sau, Hùng Hắc Bạch vẫn đang đuổi theo không dứt, nhưng vì một chút sơ hở, hắn đã không thấy tung tích của Thiên Ca ở đâu nữa.

"Chết tiệt!"

Chỉ thấy lúc đó hắn ta hạ xuống mái nhà, chạy vào con hẻm gần đó, sau đó lại biến mất không một chút tung tích.

Vù vù.

Keng keng.

Tiếng gió rít lên, tiếng cửa sổ cùng lúc đó vang lên tiếng vỡ vụn. Một thiếu niên với cơ thể không một mảnh vải đi vào, rèm cửa trong cơn gió nhẹ khẽ che đi hầu hết bộ phận trọng yếu.

"Ẩn Thạch cổ. Sử dụng con cổ này, bắt buộc phải lột bỏ toàn bộ y phục trên thân."

Tại căn phòng này, hắn gia sức lục lọi mọi thứ, tiếng đồ đạc không ngừng vang lên. Bỗng chốc căn phòng rơi vào một vẻ hỗn độn, giá sách đổ xuống, bình hoa vỡ nát.

"Hoá ra ngươi đang ở đây!"

Chợt âm thanh của một thiếu niên vang lên từ đằng sau, làn gió lạnh thoáng thổi vào cổ của Thiên Ca, hắn trong giây phút này đã cảm nhận được sự giá rét bất chợt.

Hùng Hắc Bạch đứng đôi diện, cách Thiên Ca một cái bàn. Ánh mắt của hắn dõi theo một thiếu niên đã mặc xong y phục từ bao giờ, hiện đang đeo lên chiếc khăn che đi khuôn mặt.

Nắm đấm xuất ra, Thiên Ca không xoay người lại, bình tĩnh dùng mu bàn tay đỡ lại. Dư chấn toả ra khiến mọi thứ đã bề bộn, nay lại càng bừa bãi hơn.

Hùng Hắc Bạch thuận thế tung ra một cú sút ngang, Thiên Ca quay đầu lại, xoay người một góc một trăm tám mươi độ, dùng hai tay đỡ lại. Uy lực phải nói rất khủng khiếp, từ hai bàn tay truyền đến một cảm giác đau nhức khó chịu.

Trước đó hắn đã khôi phục hoàn toàn chân nguyên, điều chỉnh mọi thứ lên mức đỉnh phong. Nên khi gặp kẻ thù là một Thập Tuyệt Thể, sắc mặt như đã có thêm vài phần tự tin.

Thiên Ca tiêu hao một thành chân nguyên nhất chuyển đỉnh phong, ánh sáng màu xanh từ từ phát ra từ lòng bàn tay phải.

Hùng Hắc Bạch nhìn thấy thứ ánh sáng hình trăng non này, giọng điệu không khỏi rơi vào hoảng loạn.

"Cái gì?"

"Ngươi là tộc nhân của tộc Cổ Nguyệt!"

Suy nghĩ của Hùng Hắc Bạch nhanh chóng loé qua. Hắn giống với Thiên Ca, là một người mù quáng theo chân nguyên tác, một lòng xem nó là đúng. Vậy nên bất kỳ cái gì không có mặt trong nguyên tác, chỉ có thể là do một tồn tại gây ra, Thiên Ngoại Chi Ma.

Một vệt ánh sáng màu lam nhanh chóng lướt qua, phần bả vai bên trái bị cắt ra thành một vết thương, dòng máu nóng đang không ngừng chảy xuống.

Sắc mặt của Hùng Hắc Bạch lộ ra rất đặc sắc, hắn có cổ trùng phòng thủ. Nhưng khoảng cách gần đến như vậy, khiến cho hắn không kịp trở tay mà nhận sát thương.

Dù chỉ là cổ trùng nhất chuyển, nhưng nó lại được thanh đồng chân nguyên đỉnh phong cường hoá, uy lực có thể nói là sánh với đao kiếm được mài đi mài lại một trăm lần.

Thiên Ca chỉ còn ba thành bốn chân nguyên đỉnh phong, nếu không nhanh chân thoát thân, hắn có thể phải bỏ mạng tại nơi này.

Thập Tuyệt Thể không thể giết, bọn hắn có khả năng tự bạo khi sắp chết, đánh một trận sống mái chẳng khác nào tự tìm chết. Cứ cho không có thời gian tự bạo đi, tộc trưởng Hùng gia trại sẽ nói gì, nên nhớ mục tiêu hắn tới nơi này, không phải là để giết người mà là để bố trí.

Thiên Ca bất lực khi biết bản thân đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.