Chương 44: Thập Tuyệt Thể

Chương 44: Thập Tuyệt Thể

"Hay nói cách khác, hắn biết gần như là bí mật của thế giới này. Vì lý do nào đó mà hắn muốn thế giới này phải vận hành quy luật hắn đã biết!"

"Cái gì!?"

Tất cả nghe xong đều bật dậy kinh ngạc, những điều Thanh Hằng nói như đập tan mọi suy nghĩ của bọn hắn về thế giới này. Xảo Xảo, người theo hắn đã lâu cũng bất ngờ không kém gì những người ở đây.

Bọn họ không dám tin đây là giả, chỉ có thể công nhận chính mình hiểu biết quá ít, như sức mạnh vậy, bọn hắn không biết cảnh giới cao hơn bản thân, nên những lời nói về bí mật về sức mạnh, dù là giả thì tất cả vẫn tin nó là thật.

Kẻ yếu định cả đời sẽ nghe bất cứ lời nào của kẻ mạnh, đây không phải quy luật, mà là bản năng. Chỉ có những người thoát khỏi bản năng này, mới có đủ dũng khí cùng sức mạnh tiến về phía trước.

"Trong lúc ngăn cản hành động của Phương Nguyên, tìm thời cơ giết chết Thiên Ca. Trong ba ngày tới tên gia nô của Mạc mạch, Cao Oản sẽ bị Phương Nguyên giết chết. Nhiệm vụ của các ngươi là ngăn cản hắn ta làm việc này."

"Tiếp đến, trong lần thương đội sẽ đến, các ngươi cứ tạo chứng cứ giả để vu oan Phương Nguyên. Tình thế này, Thiên Ca sẽ rơi vào bẫy!"

"Còn chi tiết nhiệm vụ từ từ rồi tình. Đây là bản đồ của tộc Cổ Nguyệt!"

Thanh Hằng lấy ra từ trong ngực một cuốn trục, bên trong ghi lại chi tiết các vị trí của Cổ Nguyệt sơn trại.

Thiên Ca lúc này đang ngủ một giấc dài, đúng là người lo là người chưa chuẩn bị, người thanh thản vì tất cả đã nằm trong tay người.

Sáng hôm sau, ngoài học trên trường, thời gian còn lại là trở về nhà, thổi sáo, múa kiếm, rèn sắt. Một ngày cứ vậy trôi qua.

Mặt trăng dần lên cao, một cậu thiếu niên nhảy qua cửa sổ, phi thân lên từng mái nhà.

Toàn thân mặc hắc y, trên mặt đeo một chiếc khăn màu đen để che giấu đi diện mạo thật sự.

Ánh sáng từ trăng hầu như không có chiếu lên hắn, cỡ nghĩ thiếu niên này là một dạng tồn tại đặc biệt, kỳ thực hắn rất bình thường, chỉ có tâm tính mới làm hắn không bình thường.

Người này không ai khác chính là Thiên Ca, ánh mắt của hắn đảo qua xung quanh ngọn đuốc xung quanh trại.

Thân thể nương theo ngọn gió tiến về phía trước, mái tóc đen thổi ra đằng sau như một con suối nhỏ.

Cổ trùng hắn đem theo có Lam Thiên Hoả, sát thương không lớn, nhưng lại có cái ưu điểm dễ dàng thủ tiêu toàn bộ dấu vết để lại. Nguyệt Quang cổ, là cổ trùng chiến đấu tầm xa hắn có thể sử dụng an toàn.

Át chủ bài, cổ Ám Tiễn, hắn có thể sử dụng cổ trùng vượt cấp, điểm làm cho cổ trùng này đáng sợ hết thảy, là nó có thể chỉ định mục tiêu đang nằm trong bóng. Thiên Ca thầm hứa trong lòng đây sẽ là lần đầu tiên, cũng như là lần cuối hắn sử dụng con cổ này, chỉ vì nguy cơ với con cổ này rất lớn.

Lặng, cổ trùng nhất chuyển Trí đạo, một khi sử dụng, giúp cổ sư giữ vững tâm thần, tĩnh lặng như nước, này là được hắn tự ngộ ra cổ phương thuộc về bản thân. Cổ phương mang theo nửa phần tâm, nửa phần thực, chỉ cần chịu khó lắng nghe thế giới, lắng nghe bản thân, chỉ cần ta muốn chẳng có gì không thể. Ngoài ra còn có Thiên Huyễn Linh Đồng, Tửu Trùng, Ngọc Bì cổ, Nguyệt Quang cổ.

Mục tiêu lần này là Hùng gia trại, cổ trùng hắn cần đương nhiên là Thanh Đồng Xá Lợi cổ. Chỉ tiếc đây là phụ mà thôi, việc chính là gây xích mích giữa ba trại, tạo chứng cứ có người bên trong Cổ Nguyệt sơn trại cả gan trộm lấy Thanh Đồng Xá Lợi cổ của Hùng gia trại.

"Chuyện trộm lấy trọng bảo của tộc khác là một tội rất nặng, đã vậy còn là thứ được chuẩn bị cho Thập Tuyệt Thể, Đại Lực Chân Vũ Thể. Hùng gia trại chắc chắn sẽ quyết sống mái với Cổ Nguyệt sơn trại. Chờ đến lúc đó sẽ rất thú vị."

Hắn đã sớm biết Hùng gia trại có xuất hiện một Thiên Ngoại Chi Ma, người có tư chất Thập Tuyệt Thể. Đoán ra Phúc Quý có mưu đồ bất chính, nếu không ám thủ hắn cài vào để giám sát hắn ta có thể nói ra bí mật trọng đại thế này, còn hắn thì không?

Tại sao Thập Tuyệt Thể lại là Thiên Ngoại Chi Ma, đơn giản là vì trong nguyên tác không xuất hiện nhân vật Mang tư chất này tại Hùng gia trại. Trừ phi là người cải mệnh, nếu không cũng là một tồn tại ảnh hưởng tới cổ giới, như nhân quả một Thiên Ngoại Chi Ma khác để lại.

"Đường tưởng ta không biết mưu đồ của các ngươi." Thiên Ca khẽ cười nhẹ trên môi, tay không ngừng vung lên nguyệt nhận, ánh trăng lấp loé rồi lại vụt tắt, hệt như sao băng thoáng qua. Chẳng mấy chốc cây cối ngã xuống, trùng hợp thay từng vị trí cây ngã xuống đều có sự xuất hiện của người khác.

Nếu tộc trưởng Hùng gia trại mắc bẫy, tu vi của hắn sẽ tiến triển thêm một bước nữa. Thiên Ca nhảy xuống trước mặt một người.

"Ngươi, ngươi là ai?"

"Bạch gia trại, Cổ Nguyệt sơn trại đều đầu tư Thanh Đồng Xá Lợi cổ vào tộc nhân ưu tú của họ. Đại Lực Chân Vũ Thể của các ngươi có gì?"

Không nói nhiều, Thiên Ca lập tức thao túng lấy một phần hồn phách của hắn. Sau đó biến mất không dấu vết.

"Thật quá đáng! Sao tộc trưởng lại có thể ích kỷ như vậy được! So với tộc khác càng muốn tự đào lố tự chui xuống!"

Từ Túi Càn Khôn lấy ra một con gà, vận dụng cổ Nuốt Hồn, hồn phách như có hình dạng, hoá thành một màu trắng giống bản thể, lập tức chui vào miệng của hắn. Vận dụng cổ Nạp Linh tiến hành luyện hoá, ánh sáng này như dung nhập vào trong linh hồn của hắn, tiến hành cường hoá, sắc mặt bỗng trở nên tốt hơn lúc trước.

"Thuốc nào cũng có "bảy phần bổ, ba phần độc" nói chi gì đến cổ trùng, là vật không thể nằm trong sự kiểm soát hoàn toàn của con người."

Sử dụng Thiên Huyễn Linh Đồng không tiêu hao chân nguyên là thật, ngoại trừ Đạo Nhãn là không có tác dụng phụ, nhưng uy lực lại yếu đuối vô cùng. Khả năng Khống Hồn lại nằm ở phương diện khác, dùng hồn phách như là nhiên liệu cho chân nguyên.

Cánh áo phất phới trong gió, trong đêm đen ẩm động một giọt sương mới nở bên lá. Nguyệt nhận này như ánh sáng tạo sắc xanh huyền bí cho vạn vật.

"Đến nơi rồi!"

Đến vùng tiệm cận của Hùng gia trại, Thiên Ca lùi lại về sau lấy đà, nhảy về phía trước, băng qua bước tường kiên cố, một bước này là hắn dùng toàn lực. Thân thể như mũi tên lao nhanh về phía trước trong âm thầm. Tay gõ gõ vào chiếc mặt nạ, ánh sáng xanh huyền bí cùng tím ảo phát ra từ đó. Chớp mắt ánh sáng như tan biến vào hư vô. Khí tức cổ sư nhanh chóng được bại lộ, khí tức Thiên Ca hiện ra lúc này là nhất chuyển sơ giai.

Bóng hình màu đen ẩn hiện sau đêm đen, bóng dáng di chuyển lại càng huyền bí, khiến cho người ta tò mò, hắn rốt cuộc đến từ đâu.

Cấu trúc của Hùng gia trại cũng na ná Cổ Nguyệt sơn trại, có nền móng đặc biệt giúp cố định kiến trúc trên mảnh núi Thanh Mao sơn này.

Ngôi nhà xung quanh không sai biệt với Cổ Nguyệt sơn trại là mấy, chỉ trừ những người ở đây đều có cơ thể cường tráng. Bây giờ là ban đêm, người người nhà nhà đều đã đi sâu vào giấc ngủ cả rồi. Cho nên mà nói, hành động núp trong bóng tối di chuyển của Thiên Ca đã kỹ lại càng kỹ, cho thấy mấy năm nay hắn sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Lầu trúc lớn nhất chính là nơi ở của tộc trưởng Hùng gia trại, gia chủ các.

Ánh đuốc lập loé trong đêm, một thiếu niên tình cờ đi ngang qua, thân thể cường tráng được ẩn sâu dưới chiếc áo rộng. Ngũ quan tuấn tú, toàn thần toát lên vẻ người chết chớ lại gần, hắn là Hùng Hắc Bạch, người sở hữu tư chất Thập Tuyệt Thể, nhưng lại bị một đám người bịt đầu mối, không cho Thiên Ca biết.

Thiên Ca cẩn thận núp đằng sau bước từng được phủ bởi một lớp bóng đen đè lên bộ hắc y đang mặc. Ánh mắt hướng đến kẻ phía trước tràn đầy cảnh giác.

Gió xuân thoáng qua, cả hai bất giác cảm thấy rùng mình. Thiên Ca biế bản thân đã bị gài rồi, chuyện gặp được Thập Tuyệt Thể cũng không phải là ngẫu nhiên, đương nhiên là có người can thiệp vào.

Hắn có lý do không thể tham chiến a, cái thứ nhất lý do, chân nguyên hiện tại đã bị phong tỏa, không thể tự nhiên hồi phục. Lý do thứ hai, hắn chỉ có tư chất bậc Bính, bốn thành bốn, đối phương lại là Thập Tuyệt Thể được trang bị đầy đủ, không quá mấy chiêu, hắn có thể bị giết tức thì.

Còn một việc quan trọng hơn, cổ Ám Tiễn, đòn sát thủ này hắn cần phải ra tay với kẻ đó, mới hòng thoát được cạm bẫy này.

Dù biết là bẫy hắn vẫn không thể không nhảy vô a, tất cả hết thảy sẽ dẫn đến một bước đột phá nếu thành công. Chiến lực tăng đột biến, đối đầu với cổ sư Nhị chuyển trung giai cũng không phải là vấn đề gì.

Con đường thành công chính là con đường nguy hiểm mà ta không ngần ngại để nhảy vào. Ánh mắt Thiên Ca loé lên một tia hàn quang, hắn đang chuẩn bị thời cơ để tẩu thoát, tạo hiện trường tại Hùng gia trại.

Chợt, Hắc Bạch lạnh giọng: "Ta thấy ngươi rồi! "Mau ra đây đi!!" Đôi mắt ẩn hiện mấy tia thiếu niên nhẫn, chỉ sợ Thiên Ca không mau ra, chính mình càng muốn chết nhanh hơn.

Giọt mồ hôi chảy dài trên trán, đôi mắt khẽ nheo lại, trong lòng thầm đưa ra kế sách, cổ trùng di động xem có cái nào dùng được không? Ta nhớ đã ẩn giấu lại khí tức cổ sư rồi mà.